TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-02-07 09:48:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Yểu , trả lời chân thành: “Ban ngày nghĩ gì thì tối đến sẽ mơ đó, hẳn là ngươi qua mấy lời như . Ban ngày ngươi nghĩ quá nhiều, buổi tối sẽ mơ thấy cảnh tượng tương tự, nguyên nhân là do bản ngươi mà thôi. Sau mỗi khi ngủ ngươi nhớ ngâm nước ấm, thả lỏng cơ thể, sẽ còn mơ nữa.”

“Là ?” Khấu đồ tể gãi đầu, cầm một miếng thịt heo đặt mặt nàng: “Dù thì giờ còn khi mơ nữa . Đây là tạ lễ tặng ngươi.”

Phó Yểu thấy miếng thịt tươi mới, đây là đầu tiên nàng nhận món quà như , thấy thú vị: “Cái là ngươi cố ý để cho hả?” Nàng vẫn nhớ là việc ăn của Khấu đồ tể .

thế, ngày nào cũng để một miếng chờ ngươi.” Khấu đồ tể : “Hôm nay cuối cùng cũng chờ , cần nhớ mong nữa. Các ngươi cứ ăn tiếp , về giúp thê tử việc.”

Phó Yểu thấy Khấu đồ tể xa, cầm thịt heo lên với Chung Ly: “Tên thuộc hạ của ngươi cũng thú vị ghê đấy. Đời c.h.ế.t vì mệt nhọc, đời suốt ngày ngủ gà ngủ gật. Miếng thịt heo chia một nửa cho ngươi, xem như là biếu ngươi ha.”

Phó Yểu tới đây còn bỏ thêm một câu: “Năm đó lẽ Khấu Trấn Bắc còn nghĩ tới sẽ một ngày như thế .”

Chung Ly theo bóng dáng Khấu đồ tể biến mất trong con ngõ nhỏ, : “Về bảo Triệu Hưng Thái thịt kho tàu.”

Buổi tối, Lão Thường Đầu dọn quán về nhà.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Thường Dụ đang chuẩn dọn dẹp chén đũa thì phụ gọi .

“Mọi đừng vội, chuyện cần tất cả cùng quyết định.” Lão Thường Đầu bảo thê tử đặt chén đũa xuống, còn thì phòng lấy một túi bố .

Ông mặt cả nhà, mở túi bố, bên trong là bạc trắng, lẽ hơn trăm lượng bạc.

Lão Thường Đầu chỉ ba đứa con, Thường Dụ là đứa lớn nhất.

Lão Thường Đầu hỏi nhi tử: “Vị cô nương tới ăn mì ngày hôm nay bình thường, giờ chính cũng tin lời của nàng. Lúc nàng đoán mệnh cho Đại Lang, Đại Lang là tiền đồ. Ta thì Đại Lang chịu khổ, chỉ Đại Lang bán mì như , sống những ngày bình yên. mấy ngày qua cũng nghĩ kỹ , thể chỉ vì nỗi lo của mà cản trở tiền đồ của Đại Lang như . Thế nên ở đây cho rõ ràng với cả nhà. Đại Lang, con nấu mì giống là thử đường khác?”

Thường Dụ ngờ phụ nhắc tới việc , vội : “Cha, đây đều là cả nhà chăm sóc , giờ chỉ chăm sóc cha nương cho . Mấy chuyện còn , tạm thời nghĩ tới.”

Lão Thường Đầu vẫn nhi tử: “Thời gian qua quan sát con kỹ , còn tự mời giáo đầu của Đức Thiện Phường tới giúp, giáo đầu rằng con nhanh nhẹn, khác với bình thường, bây giờ tập võ thì vẫn còn kịp. Nếu con theo con đường khác, chỉ cần là con chọn thì và nương sẽ ngăn cản, chúng theo ý con hết.”

Thường Dụ thấy thái độ của phụ kiên quyết như , nhà bên cạnh, cuối cùng lên tiếng: “Ta tiếp tục nấu mì với cha, mở một quán mì, để hai dãi nắng dầm mưa nữa.”

“Sự hiếu thuận của con và nương đều , nhưng đây là việc con thật sự , con chỉ là và nương chịu khổ mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-156.html.]

“Ta…” Thường Dụ do dự. Hắn thật sự thích khí hòa thuận trong nhà, nhưng sâu trong lòng rằng nếu cả nhà sống thì bò lên nơi cao hơn nữa.

Đối diện với ánh mắt của phụ mẫu, cuối cùng : “Vậy thì xin cha hãy cho thử sức. Nếu một năm thể , sẽ tiếp tục. Nếu như thì sẽ về nhà giúp đỡ cha nương.”

Lão Thường Đầu xoa đầu nhi tử, vui mừng : “Không ngờ trong nhà chúng một tài giỏi như . Ta chỉ cần một quan là cha nương thể thành quý nhân, phong cáo mệnh. Con cho chúng hưởng ké vinh quang của đấy nhé.”

Ông xong, nhanh chóng chia bạc trong túi bố thành ba phần, chia cho ba đứa con, ai hơn ai.

“Hai đứa con học gì thì cứ việc .” Ông tiếp: “Ta đều đối xử công bằng.”

“Con sách.” “Con cũng .”

Cả nhà quanh quần bên , ríu rít thảo luận. Lão Thường Đầu và thê tử mỉm , lòng đầy thỏa mãn.

Cùng lúc đó, tại Kỳ gia cách đó mấy con phố, Phó Ngũ Nương đang liên tục nôn mửa.

Đại phu mới khám mạch cho nàng, nàng mang thai .

Khác với sự vui mừng khi tin bản thai của bình thường, trong lòng nàng chỉ lo sợ.

“Liên Diệp, đây, dọn dẹp đồ đạc, chúng về phủ Quốc công.” Nàng thể tiếp tục ở đây mà chờ đợi nữa.

Nếu như đứa nhỏ sinh bình yên, thì mười tháng chắc chắn sẽ là ngày c.h.ế.t của nàng .

Theo luật pháp đương triều, nếu nàng hài tử, khi nàng c.h.ế.t thì bộ của hồi môn sẽ để cho hài tử. Kỳ Sương Bạch nhẫn nhịn chịu đựng nàng tới tận bây giờ chỉ đơn giản vì đống tài sản đó mà thôi.

Liên Diệp thế thì vội vàng thu dọn đồ đạc, nhưng ngay lúc cả hai định rời , Kỳ Sương Bạch vui mừng bước phòng.

“Nương tử, đại phu nàng thai ?” Kỳ Sương Bạch ôm Phó Ngũ Nương lòng, giọng điệu cực kỳ vui sướng.

Phó Ngũ Nương ngửi mùi cơ thể gã mà lòng thầm nôn mửa. Có điều nàng cũng để lộ cảm xúc ngoài, hôm nay nàng cần rời khỏi đây.

“Ngươi nhẹ tay chút .” Nàng giả vờ hờn dỗi, đ.ấ.m nhẹ lên gã: “Đây là chuyện vui lớn, tự về phủ Quốc công báo tin vui.”

Ánh mắt Kỳ Sương Bạch lóe sáng, : “Chuyện cần nàng đích . Ta sẽ sai báo về đó.”

“Ngươi thì cái gì chứ.” Phó Ngũ Nương : “Giờ là cơ hội để dịu quan hệ với phụ . Dù ông hận thì cũng thể hận đứa nhỏ trong bụng . Sau chúng còn cần dựa phủ Quốc công, để phụ lưu luyến đứa nhỏ trong bụng mới .”

Loading...