TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:21:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi đang thẳng xuống chân núi thì đúng trúng một thể ngờ tới.

“Liễu Phú Vân?” Phùng Bằng còn cho rằng bản hoa mắt, nhớ rằng Liễu Phú Vân ngoài quan, nơi hình như thuộc sự quản lý của y.

“Phùng Bằng?” Liễu Phú Vân đang định lên núi cũng thấy Phùng Bằng, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, đó lập tức hiểu : “Ngươi tới đây thắp hương đấy ?”

“Thắp cái hương gì.” Phùng Bằng cũng quá quen với Liễu Phú Vân, nhưng cả hai đều từng sống ở Trường An, cũng xem như từng quen . Hiện giờ ở nơi tha hương gặp quen , Phùng Bằng tất nhiên xem đối phương như của : “Cái đạo quan chỉ sợ là một ổ ma quỷ, ngay cả quản sự cũng là nữ quỷ, lúc nãy xém chút hù c.h.ế.t .”

“Quỷ? Trên đời thật sự quỷ ?” Một nữ tử xuất hiện lưng Liễu Phú Vân.

Giờ Phùng Bằng mới nhận rằng Liễu Phú Vân một , lưng còn một nữ nhân. Nữ nhân mặc y phục bó sát, giống như nữ nhi giang hồ, bên hông còn đeo kiếm.

“Cô nương là…” Nếu ngoài ở đây thì cũng tiện nhiều.

“Ta tên Thẩm Tích.” Nữ tử hoạt bát: “Trước đây đường vô tình cứu, nên để báo đáp, theo hộ vệ cho .”

Phùng Bằng tức khắc hiểu . Dáng vẻ của Liễu Phú Vân tệ, xuất khá , còn là Thám Hoa ngoại phóng, tiền đồ thể đo lường. Trong thoại bản đều thế , bọn họ gặp ý , lập tức lấy báo đáp, còn nếu gặp ý, thì sẽ báo. Cô nương rõ ràng là ý với Liễu Phú Vân.

Liễu Phú Vân nhíu mày : “Giờ tới nơi tới, cô nương hãy về .”

“Ngươi đuổi tới ?” Nữ tử phật ý: “Ta là nữ nhi giang hồ, luôn coi trọng nghĩa khí, Liễu đại nhân đừng khách sáo với gì. Hơn nữa, nếu ngươi thể tới thắp hương thì cũng thắp hương, tiện thể thử xem trong đó thật sự ma quỷ .”

Liễu Phú Vân thấy nàng kẽ hở nào, cũng dứt khoát thèm để ý tới nữa, chào hỏi Phùng Bằng: “Ta lên núi .”

“Không .” Phùng Bằng vội kéo : “Chuyện là sự thật, ngươi đừng tin chứ. Giờ đang chuẩn hồi kinh, hy vọng Lục An sẽ giận . Phải , Lục An của ngươi , đợi chút nữa ngươi giúp chuyện với ông . Ta thật sự sợ.”

Chuyện Phùng Bằng thấy ma Liễu Phú Vân cũng từng , vốn tưởng tới đây để nhờ quan chủ giúp đỡ, hiện giờ xem thế .

“Phùng , nếu chỉ vì sợ hãi mấy thứ mà ngươi lựa chọn khắp nơi để tránh né thì còn nơi nào phù hợp cho ngươi dung nữa?” Liễu Phú Vân : “Ngươi trốn ở Trường An, sống ở Thủy huyện cũng , nhưng dù là ngươi thật sự tìm một nơi sạch sẽ thì ? Cả đời ngươi cũng dám đối mặt với nó, dám bước ngoài ? Vậy thì cuộc sống của ngươi chẳng chỉ thể gói gọn trong một gian nhỏ hẹp thôi ?”

Đôi mắt Phùng Bằng co , trong lòng tất nhiên như .

“Phùng hãy cứ suy nghĩ cho kỹ .” Liễu Phú Vân xong, chắp tay với bước lên núi.

Nữ tử lưng cũng vỗ vai Phùng Bằng một cái, : “Ngươi dũng cảm lên .” Sau đó nhảy nhót theo lưng Liễu Phú Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-172.html.]

Trong đạo quan, Tam Nương vốn đang sắp nhang đèn, bỗng nhiên thấy giọng của một nữ nhân, nàng lập tức đầu , thấy bóng dáng biểu ca xuất hiện ở cửa lớn.

Nàng giật , tránh mà , đến khi hai bước thì nàng vẫn còn cạnh bàn cúng của tượng Tam Thanh.

“Đạo quan nhỏ thật.” Thẩm Tích quan sát một hồi mới buông câu đánh giá, cuối cùng thấy Liễu Phú Vân cung kính quỳ lên đệm hương bồ dập đầu, nàng nghĩ gì mà cũng quỳ xuống bên cạnh, dập đầu : “Thần linh ở đây linh nghiệm lắm ? Đáng cho ngươi từ xa tới bái tế như ?”

Liễu Phú Vân buồn để ý tới nàng , tiếp tục bái lạy.

Sau khi xong việc, cầm ngân phiếu chuẩn sắn bỏ thùng công đức, mở miệng hỏi chuyện với ở bên cạnh, vẻ như là tiếp khách của đạo quan: “Xin hỏi nơi thể thắp đèn trường thọ ?”

Hắn thắp một ngọn đèn cho Tam Nương.

Tam Nương gật đầu, nhỏ giọng : “Có thể. Ngươi tên họ và ngày sinh của đó , đó đè chân đèn là .”

“Cảm ơn.” Liễu Phú Vân dậy qua một bên.

Thẩm Tích thấy để ý tới thì cũng hề tỏ vẻ khó chịu, dù nàng quen .

“Ta cũng thắp.” Nàng bước tới cạnh Tam Nương: “Ta một ân nhân cứu mạng, thắp một chiếc đèn cho .”

“Không cần.” Liễu Phú Vân cuối cùng vẫn xoay : “Thẩm cô nương, cứu cô nương một mạng, cô nương cũng bảo vệ suốt một đường, giữa chúng còn nợ nần gì nữa. Không thắp đèn gì, cần.”

ân cứu mạng thể tùy tiện bừa chút việc là xong .” Thẩm Tích : “Ta đây tự nhận là vẫn còn thiếu ân tình của Liễu đại nhân, từ nay về nguyện ý theo ngươi. Đại nhân chẳng lẽ ghét bỏ trong giang hồ, sợ tay chân sạch sẽ?”

“Ta cần.” Liễu Phú Vân đen mặt, khi thắp đèn xong thì nhanh chóng rời khỏi đạo quan.

Thẩm Tích cũng vội thắp đèn, đuổi theo : “Không , cần tiền công.”

Hai một một ngoài, Tam Nương theo bóng dáng bọn họ, ngơ ngẩn cả .

“Chậc chậc… liệt nữ sợ triền lang*, ngược thì cũng thôi.” Phó Yểu bước tới từ phía , đặt tay lên vai Tam Nương: “Ngươi thử xem, nếu cứ để bọn họ tiếp tục như thì biểu ca Liễu gia của ngươi thể lòng đổi nhỉ? Rốt cuộc thì sống và c.h.ế.t giống , khả năng lâu ngày sinh tình vẫn thể xảy .”

*Liệt nữ sợ triền lang (tục ngữ Trung Quốc): Cô gái kiên cường tới cũng thua đàn ông lì lợm la liếm, mặt dày

Loading...