TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:22:49
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ là lúc quán nhà Phương Nhị đông nhất. Tất nhiên đa vẫn là dân trong thôn sống gần đó, ăn cơm xong thì tụ tập tới đây để chuyện phiếm.

Đêm mùa hè, chỉ cần một quả dưa hấu ướp lạnh, một ấm lạnh thì hẳn là lúc nhãn nhã nhất ngày.

Lúc Phùng Bằng tới đây thì thoang thoảng mùi rượu, gương mặt cũng đỏ hồng, trong mắt hiện lên tia hưng phấn.

Hắn tới, trong Phương gia thôn cũng quen , chỉ Phương Nhị từng gặp qua vài . Phương Nhị trông dáng vẻ của thì thấy , vội vàng lên đón: “Công tử đây uống nhiều quá đúng ? Có cần đưa ngươi về ?”

Hắn thư viện bên cạnh luật lệ nghiêm khắc, nếu uống rượu chuyện bậy bạ bên ngoài, viện trưởng chắc chắn sẽ trách phạt.

“Về?” Phùng Bằng , hất tay Phương Nhị , to với xung quanh: “Không, tới đây để kể chuyện xưa. Các vị, các vị ai từng gặp ma quỷ ?” Hắn xong, thấy đều về phía , ai lên tiếng thì nở nụ đắc ý: “Ta gặp qua đấy.”

Hắn xong, quanh đó vẫn im lặng.

Phùng Bằng nhận câu hỏi tò mò nào thì liếc mắt khắp nơi: “Chẳng lẽ các ngươi thấy chuyện đáng kinh ngạc ?”

“Cái thì gì đáng kinh ngạc?” Tiểu hài tử cạnh đó đang ăn bánh ngọt, thì dựa thành ghế, đáp: “Ngày Phương Nhị thúc còn c.h.ế.t sống , ghê gớm hơn là gặp quỷ nhiều.”

“Chết sống ?” Phùng Bằng từng thấy, dù chỉ qua thôi thì đây cũng là đầu tiên. Hắn kinh ngạc về phía ông chủ quán cạnh , nam nhân vẻ ngoài thành thật ngờ ghê gớm tới thế.

Phương Nhị ngại, hỏi: “Công tử kể chuyện mà từng trải qua ?”

Phùng Bằng thế thì mới nhớ mục đích của : “Phải. Ta trải qua, hôm nay kể cho .”

Có lẽ nhờ rượu mà lá gan của cũng lớn hơn, Phùng Bằng còn cố ý liếc mắt phía ngoài quán , thấy những “” đó hấp dẫn mà tới gần, tự tìm bừa một chỗ để xuống : “Vụ án mạng đầu tiên dấu vết để . Nếu các vị ở Trường An thì chắc chắn từng tới vụ án .”

Dù rằng trong Phương gia thôn từng thấy mấy chuyện ma quỷ kỳ bí, nhưng chỉ cần là kể chuyện thì ít thích . Người xung quanh thấy bắt đầu kể thì đều im lặng.

Không một ai chú ý tới ở góc quán , từ lúc nào xuất hiện thêm mấy .

Lần đầu tiên Phùng Bằng thấy ma quỷ là năm mười ba mười bốn tuổi, bắt đầu hiểu chuyện. Vì còn mấy vị ca ca, là nhi tử nhỏ nhất nên lúc nào cũng khá là nghịch ngợm.

Trong thành Trường An chỉ cha quan, thế nên cùng đám ăn chơi trác táng nhà khác leo lên mái nhà lật ngói, tới đều khiến gà bay chó sủa tới đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-175.html.]

Lúc tham gia bữa tiệc của một vị đại nhân nào đó, từng leo cây hái trái ăn cùng nhi tử nhà , kết quả là bất cẩn trèo nội viện, bắt ăn mắng một trận.

Từ ngày hôm đó, bắt đầu mơ, mơ thấy nhiều nha gốc cây hoa lê của nhà vị đại nhân , gọi gần.

Lý do mà nhớ rõ hình dáng cái cây trong nội viện là vì khi ngã xuống là lúc hoa lê nở rộ, nhưng mùi thối, cực kỳ khó ngửi.

Hắn mơ giấc mơ mấy ngày liên tục, trong lòng cũng bắt đầu thấy tò mò, hơn nữa khi đó là lúc mà to gan nhất, thế nên thường xuyên tới tìm nhi tử của vị đại nhân chơi.

Mấy đó, bọn họ thấy đám hạ nhân dần ít , vô ý bức tường đó nữa.

Chuyện mà điều tra thì cứ cảm giác tim gan ngứa ngáy.

Khoảng một tháng đó, vị đại nhân vì chúc thọ mẫu mà tổ chức yến tiệc, trong phủ nhộn nhịp, khách mời cũng đông đúc, hạ nhân bên đủ . Lúc mới dẫn nhi tử của vị đại nhân đó lẳng lặng lẻn nội viện.

Khi đó mùa hoa lê qua, bắt đầu kết trái. Bọn họ dạo một vòng quanh cây lê nhưng tìm gì cả, vì dụng cụ nên giơ chân đá bừa mấy bụi cỏ chân, cuối cùng vẫn phát hiện gì cả.

Ngay khi hai chuẩn rời , đột nhiên vướng gì đó ngã , vì thế mà áo choàng cũng rách. Hắn kéo áo choàng lên thì từ trong đám cỏ xanh xuất hiện một đốt xương tay bé nhỏ.

Khi đó sợ tới mức hét ầm lên, trong nội viện khách quý đang dạo, thấy tiếng hét thì lập tức chạy tới. Trong đó một vị nữ nhân từng xích mích với phu nhân trong phủ, nhân cơ hội ầm ĩ thêm.

Thế là mặt đất tán hoa lê đào lên, đó chôn mười mấy thi thể.

“…Việc t.h.i t.h.ể chôn trong nhà của danh môn thế gia là chuyện gì mới lạ. Điều kỳ lạ chính là nơi chôn t.h.i t.h.ể đào sâu tới tận một trượng*, một đốt xương ngón tay của một lộ khỏi mặt đất, té ngã.” Phùng Bằng : “Vụ án đưa điều tra, tất cả đám t.h.i t.h.ể đó đều là của nha thất của vị đại nhân . Trong mắt nhiều , đó cũng chỉ là mấy nô tỳ mà thôi, chắc chắn các nàng chuyện gì đó khiến chủ nhân vui nên mới giết, chẳng gì đáng để hộ đồng cảm. Sau khi vụ án xảy , vị đại nhân trách phạt nhưng hề cách chức, thậm chí bây giờ vẫn thường tổ chức tiệc ở trong phủ, khách mời vẫn tới nhiều như nước.”

*một trượng: ~3,33m

Chuyện khiến cảm thấy, dù sự thật thì ? Có thể gì chứ? Hắn cũng thể vì c.h.ế.t mà bừng bừng nghĩa khí, đưa kẻ ác công lý.

“Hầy, tính mạng của thường đều như cỏ rác.” Các thôn dân ở xung quanh xong thì thở dài.

“Không chỉ là nô tỳ của những gia đình giàu , cho dù là chúng , nếu như gặp một vị quan phụ mẫu , oan cũng đành cắn răng mà nuốt xuống.”

“Ngay cả như thế mà cũng quan lớn , ông trời đúng là mắt như mù.”

“Nhân quả báo ứng, đó sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi.”

Phùng Bằng mấy lời nghị luận của các thôn dân, thấy nhiều ý nghĩa lắm.

Loading...