Cho dù trong tương lai, vị đại nhân xử lý vì tội danh khác, thì cũng là vì những tỳ nữ tiểu . Cái c.h.ế.t của các nàng vẫn uổng phí mà thôi.
Phùng Bằng thở dài, tham gia thảo luận với những xung quanh. Hắn đám “” đương ở ngoài quán , thấy bọn họ tụ chỗ từ lúc nào, đang chăm chú .
Mồ hôi lạnh chảy khắp , điều lúc vẫn cắn răng dậy, về phía thư viện.
Ra khỏi quán , cảm nhận đám “” vẫn còn theo thì vội vàng bước nhanh hơn, chạy như bay về phía thư viện.
Mãi đến khi cửa thư viện, thấy gương mặt đáng sợ của vị hộ vệ canh giữ ngoài cửa, xúc động tới mức gần như nhào tới ôm lấy đối phương.
“Mông cháy thế?” Hộ vệ xuống chân , lúc nãy chạy tới đây gần như chỉ để một bóng mờ.
Mùa hè vốn nóng bức, còn túa một lớp mồ hôi lạnh, hiện giờ Phùng Bằng còn hưng phấn như nữa, chỉ để một câu “ việc gấp” chạy về phòng ngủ.
Bên chỗ quán , Triệu Hưng Thái hỏi Tam Nương: “Ngươi đó là ai ?”
Tam Nương gật đầu, nhưng cũng tên của vị đại nhân .
Chuyện như xảy trong phủ của quan lớn tính là lạ. Có nhiều kẻ xem tính mạng của khác gì, dù thì cũng chỉ là dùng để đề tài của câu chuyện mà thôi.
Thật Tam Nương hiểu cảm xúc của Phùng Bằng, ít nhất thì ở một mức độ nào đó, Phùng Bằng vẫn là lương thiện, giống trái tim của một khác ngâm trong m.á.u tươi, tỏa mùi hôi thối khó ngửi mà còn tự .
Phó Yểu ở đối diện ngửi mùi trong khí, : “Oán khí càng lúc càng dày, nếu cứ để thế thì thêm sách cũng giải quyết gì cả. Triều đình tuyển quan hình như cũng cần Chu nho*.”
*Chu nho: Người lùn
“Chu nho?” Tam Nương và Triệu Hưng Thái đều về phía nàng. Bọn họ thấy vóc của Phùng Bằng cao, nhưng vóc dáng vẫn tính là bình thường. Chẳng lẽ càng lớn sẽ càng lùn ?
“Chưa gặp Chu nho bao giờ hả? Vậy thì một thời gian nữa chắc là các ngươi sẽ thấy.” Phó Yểu móng tay mang màu đỏ hoa phượng của . Vào mùa hè, nhuộm móng tay bằng màu hoa phượng là nhất, điều thời gian ủ khá lâu, đợi tới ngày mai thì màu mới bám .
“Nghe kể chuyện xong thì chúng cũng về thôi.” Phó Yểu dậy, thấy Lục An đang chuyện với Chung Ly ở đằng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-176.html.]
“Vậy thì xin nhờ Chung Ly công tử.” Lục An . “Đừng khách sáo, bản cũng hứng thú.” Chung Ly đáp.
Hai bọn họ thấy Phó Yểu tới, Lục An thêm mấy câu nữa nhanh chóng về thư viện. Chung Ly Phó Yểu, : “Trên Phùng Bằng …”
“Suyt!” Phó Yểu vươn tay che miệng y: “Có một chuyện giống lúc ăn bắp, lột từng tầng mới thú vị. Ngươi đừng cho , để từ từ tìm hiểu, xem như là tăng thêm chút niềm vui cho cuộc sống tẻ nhạt .”
Chung Ly cảm nhận lòng bàn tay lạnh lẽo môi thì lùi về một bước ngắn, : “Ta chỉ là cho ngươi , tên Phùng Bằng từng gặp thần linh.”
Phó Yểu vươn móng tay: “Thần linh?”
Nàng thần linh trong miệng Chung Ly cũng là thần, chỉ là linh vật ngưng tụ bởi linh khí trong thiên địa. Ví dụ như trong một chiếc giếng cổ sẽ giếng thần, hoặc là Sơn thần núi. Đối với những linh vật hại , nó thậm chí còn tay bảo vệ một mảnh đất, cho nên mới gọi là thần linh.
Nếu Phùng Bằng từng gặp thì…
“Bảo .” Phó Yểu : “Hắn vốn mệnh cách chết, thế mà còn sống lâu tới , nếu như một thần linh nào đó yêu quý thì chuyện coi như thể hiểu . cũng , ngươi nhận ?”
Thần linh ít khi tiếp xúc với con , đa còn ghét con . Bản nàng cũng chỉ cảm nhận sự tồn tại của thần linh chứ bao giờ tận mắt thấy.
“Trước từng giao tiếp với .” Chung Ly chỉ tới đây: “Ta về .”
“Ngày mai cũng qua để kể chuyện đấy.” Phó Yểu : “Tiện thể kể một chút về đám thần linh đó cho , nhất là kể hết nhược điểm của bọn họ , gì dễ lấy chút đồ bọn họ hơn.”
Chung Ly: “…”
…
Có lẽ vì Phùng Bằng trải qua đầu tiên, thế nên tới ngày thứ hai, cũng trở nên to gan lớn mật hơn chút, điều vẫn uống rượu để tê liệt dây thần kinh sợ hãi.
Khi bắt đầu kể chuyện, Phó Yểu vẫn đúng giờ xuất hiện, Chung Ly thì , điều nhóm yêu ma quỷ quái tỏ vẻ hứng thú, thường xuyên tới kể chuyện, khiến cho bộ quán đều mát mẻ vô cùng.
Sau vài đêm, Phùng Bằng bắt đầu thử kể chuyện mà uống rượu. Hiện giờ khi kể chuyện xưa, trong ngoài quán đều đầy , tất cả đều tới để kể chuyện.
Câu chuyện còn bắt đầu, trong đám một quen với Phùng Bằng lên tiếng hỏi: “Phùng tiểu ca, thấy hình như ngươi lùn một chút?”