TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:24:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần Thẩm Tích rời nhanh.

Phó Yểu theo bóng dáng nàng , mỉm , tiếp tục ăn đồ ăn ngon mặt.

Ăn xong, Liễu Phú Vân vẫn còn việc nên xin phép về , Phó Yểu thì thị trấn đó.

Gần thị trấn một con sông, chảy qua ngay bên cạnh cửa của khách điếm. Phó Yểu dạo một vòng quanh thị trấn, cuối cùng tới bến tàu cạnh dòng sông.

Tu Thủy huyện xây lên dựa Hồ Bà, dòng sông là một nhánh của nó. Những huyện trấn xung quanh Hồ Bà đa đều di chuyển bằng đường thủy.

Thế nên tuy thị trấn tuy nhỏ nhưng vẫn bến tàu.

Phó Yểu tới nơi thì thấy Thẩm Tích cũng ở đó, đang định thuê thuyền tới Hồ Bà.

“Thuyền của ngươi thể cho vài lên nữa ?” Phó Yểu bờ hỏi Thẩm Tích.

Thẩm Tích nhận Phó Yểu, : “Trên thuyền chỉ , nếu các ngươi lên thuyền thì lát nữa thể bảo lái thuyền chở . Có điều ngắm Hồ Bà .”

“Cảm ơn.” Phó Yểu nhảy lên thuyền.

Nàng bước lên thuyền thì hai theo tất nhiên cũng lên theo.

Người chèo thuyền trả tiền, thế nên cũng ý định dò hỏi các vị khách gì, lập tức thả dây neo, chống lên cọc gỗ mà đẩy thuyền xa.

Chiếc thuyền thiết kế giống một chiếc thuyền đánh cá, ở giữa là túp lều khá rộng, tấm ván gỗ, ngoài còn chăn mền và ít đồ ăn.

Phó Yểu cạnh túp lều, đối diện với Thẩm Tích đang ngắm cảnh hai bên sông, còn lái thuyền thì ở một chỗ khác để chèo.

Thuyền rời khỏi thị trấn, xung quanh cũng dần trở nên hoang vắng. Thẩm Tích cảnh vật phía xa, bắt đầu lau nước mắt.

Phó Yểu nàng đang đau lòng chuyện gì.

thì nàng cũng chỉ là một cô nương mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn thơ ngây.

Thầm một hồi, Thẩm Tích dường như lấy dáng vẻ bình tĩnh thường lệ. Nàng về phía Phó Yểu, giọng vẫn nghẹn: “Quan chủ, khiến khác thấy phiền phức lắm ?”

“Cũng tới mức đó.” Phó Yểu : “Thiếu nữ nào mà từng mùa xuân, nếu tình cảm là thứ thể khống chế thì đời nhiều si nam oán nữ như .”

“Cha từng , thứ gì thì tự tranh thủ nhân cơ hội. Ta cố gắng , nếu thì về chỉ cần thích nữa là .” Thẩm Tích : “Thật cũng chẳng gì ghê gớm lắm, đời vẫn còn nhiều , bỏ mất một thì còn tiếp theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-179.html.]

Lời của nàng tuy đang với khác, nhưng tựa như với chính .

“Ngươi quen vị Liễu đại nhân thế nào?” Tam Nương vốn định im lặng, cuối cùng cũng nhịn mà lên tiếng hỏi.

“Hắn từng cứu .” Thẩm Tích chỉ về hướng Hồ Bà: “Lần ngoài là ngắm tứ hồ ngũ hải, mở rộng chút kiến thức. Có lẽ vì là đầu tiên nên quá tin ngươi, xém chút thì bán , may mà cứu .”

“Cha từng , giang hồ sẽ , nhưng nhiều nhất vẫn là . Nếu may mắn gặp thì quý trọng, đây chính là duyên phận giữa hai .”

“Chuyện đó thì các ngươi , phần duyên phận ai cũng . Ta thành ghét, nên quyết định ngắm Hồ Bà một sẽ rời .”

Tuy nàng nhiều nhưng giọng điệu cực kỳ hào phóng, điều đôi mắt thể gạt khác .

Nàng vẫn đau lòng.

Tam Nương đột nhiên thấy hổ.

Biểu ca giờ đều hết lòng hết đối xử với nàng , là chính nàng luôn lãng phí sự chờ đợi của .

Con thuyền chợt chìm im lặng.

Phó Yểu để ý tới việc riêng của hai nữ nhân, dựa vách lều nghỉ ngơi. Gió lướt qua mặt hồ, thổi tới, mang theo nước khiến thấy dễ chịu trong mùa hè oi bức .

Khoảng một canh giờ , chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng phạm vi của Hồ Bà.

Mùa hè là lúc mực nước dâng cao, những cảnh vật trồi lên ở giữa hồ đều nước bao phủ, khắp nơi chỗ nào cũng chỉ thấy mặt nước mênh mang, mãi điểm cuối. Đến khi thuyền tới giữa hồ, nước bên càng càng tối đen, khiến thuyền sởn tóc gáy, thầm sợ hãi.

“Không thể sâu hơn nữa .” Người chèo thuyền : “Đằng là lãnh địa của thủy thần, nhiều thuyền lật ở đó , nguy hiểm lắm.”

Thẩm Tích ý kiến gì, Hồ Bà thật sự rộng và sâu, ngoại trừ nước vẫn là nước, cũng phong cảnh gì đặc biệt xinh cả.

“Vậy dừng ở đây .” Nàng . Hồ ngắm xong, nàng cũng chẳng còn tiếc nuối gì với nơi nữa, về hẳn là sẽ tới nữa.

“Được .” Người chèo thuyền giơ cao mái chèo, chuẩn để thuyền lướt dọc mặt hồ một chút.

Có điều tại mà chiếc thuyền bắt đầu tự chuyển động.

Ban đầu chèo thuyền còn nhận , rốt cuộc thì xung quanh cũng là nước, thứ gì để xác định cả, thuyền đang chuyển động cũng chẳng gì khác lạ lắm.

Loading...