Phó Yểu búng nhẹ thanh kiếm tay, tro bụi bám đó rơi xuống lả tả, kiếm lúc chỉ còn là một cục sắt vụn.
Nếu trong nó vẫn còn một sợi kiếm hồn thì thanh kiếm lẽ trở thành bụi đất. Tất nhiên với tình huống hiện tại thì thanh kiếm cũng khác sắt vụn là mấy.
“ là ngoài dự đoán.” Phó Yểu . Từ lúc ở khách điếm là nàng hề cảm nhận mùi m.á.u nồng nặc thanh kiếm : “Ngươi thể nhận thanh kiếm từ gì ?”
Nàng hiểu về vũ khí, tính thì Chung Ly am hiểu hơn nhiều.
Chung Ly nhận kiếm, quan sát một lúc : “Phải chà bớt lớp gỉ sắt mới .”
Hai từ đáy hồ trở mặt nước, thuyền vẫn còn đó, cả chèo thuyền lẫn Thẩm Tích đều mở to hai mắt, trông mong xuống nước hồi lâu.
Thấy bọn họ , Thẩm Tích mở miệng hỏi xem rốt cuộc chuyện là như thế nào, cảm nhận cơn gió thổi qua, chớp mắt thì thuyền chỉ còn nàng và lái.
“Ông trời ơi.” Người chèo thuyền sợ hãi trái ngó , đó thì bái lạy bốn phương tám hướng, miệng liên tục gọi tên các vị thần, tay cầm mái chèo vội vàng khua loạn hết lên, rời khỏi nơi quỷ quái .
Bọn họ quá vội chèo bờ nên để ý tới phương hướng lắm, đến khi phát hiện phía thì mặt chèo thuyền lập tức biến sắc: “Tiêu , gặp đám hải tặc.”
Có điều hiện giờ bọn họ lùi thuyền thì quá muộn, đám hải tặc đó phát hiện thuyền của hai , đang di chuyển tới gần.
…
Phó Yểu đạo quan, thanh kiếm thì Chung Ly mang về rừng hòe.
Thanh kiếm quá cũ nát, nếu nhanh chóng sửa chữa ngay thì lẽ đến cả kiếm rỉ sét cũng thể giữ .
Phó Yểu đám thợ thủ công trong rừng hòe giỏi việc nhất. Nếu thể khôi phục nó như cũ thì xem như là một niềm vui bất ngờ cho nàng; còn nếu thì kiếm hồn trong thanh kiếm đó cũng lợi ích của riêng nó.
Khi thợ thủ công trong rừng hòe bắt đầu chữa kiếm, Phùng Bằng vẫn hằng đêm đều đặn tới quán để kể chuyện. Có điều giờ chỉ kể chuyện của nữa, mà đôi khi còn xen lẫn những câu chuyện , thấy.
Vì ngày nào cũng đến quán một giờ cố định, nên quán của Phương Nhị cũng thường đông khách đúng thời điểm đó, đồng thời quỷ khí cũng hề yếu chút nào.
Sau chừng bảy, tám ngày, Phùng Bằng ngủ dậy theo thói quen mà tới góc phòng đo chiều cao.
Hôm nay để chân trần dựa tường, dùng gậy gỗ đánh dấu đầu, tạo một ký hiệu nhỏ lên mặt tường phía .
Làm xong, lùi về một bước, lúc mới phát hiện ký hiệu hôm nay so với bảy tám ngày thì thấp hơn một đốt ngón tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-181.html.]
Hắn đối diện với bức tường, chằm chằm ký hiệu ngay phía , lúc mới vươn tay lau sạch bảy tám ký hiệu cũ.
Xem bản đột nhiên thấp xuống, ngày nào cũng đánh dấu lên bức tường, và cứ mỗi ngày thấy thấp hơn một chút. Có điều mấy hôm thấy rõ lắm, cũng chỉ xem như bản đo đạc sai lệch.
hôm nay thể tiếp tục lừa dối nữa.
Vạt áo của chấm đất, rõ ràng khi nha trong phủ may cho , vạt áo chỉ tới cổ chân.
Phùng Bằng đột nhiên nhớ , hề thấp bé như . Khi mười lăm, mười sáu tuổi, thậm chí còn cao khác nào lớn.
Hắn cũng như , cũng còn cao lên nữa. Hắn vốn tưởng rằng đại ca vẫn đang cao lên, nhưng giờ thì lẽ chỉ là vì đang thấp dần xuống mà thôi.
Hắn tự ti về chiều cao của , những xung quanh cũng ai dám nhắc tới việc , mà ngờ…
“Phùng Bằng, ngẩn gì ?” Bạn cùng phòng thấy ngơ ngác vách tường thì liên tục gọi: “Nếu nhanh lên là chúng sẽ tới muộn đấy.”
“Ngươi cứ .” Phùng Bằng mặc y phục : “Chút nữa việc ngoài một chuyến.”
“Lúc mà ngươi còn ngoài ?” Bạn cùng phòng gì đó, nhưng nghĩ tới kết quả xếp hạng của Phùng Bằng trong thi , cũng tiếp tục khuyên can nữa: “Vậy ngươi nhớ cẩn thận chút, sớm về sớm, nếu để viện trưởng phát hiện thì lúc đó ngươi chắc chắn sẽ phạt.”
“Ừ, .”
Phùng Bằng mặc y phục xong, rửa mặt sạch sẽ rời khỏi thư viện, ăn ba cái bánh bao ven đường, uống thêm chén sữa đậu nành mới về phía ngọn núi.
Hắn thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Chuyện như nếu , thật thật sự biến thành chu nho .
Cho dù là chuyện gì, nếu xảy thì chắc chắn lý do của nó. Cơ thể giờ vẫn khỏe mạnh, thái y còn từng bắt mạch cho , tới nay hề tin nào.
Nếu lý do cơ thể, chỉ thể là do đụng thứ gì đó. Trước mắt, dường như chỉ một thể giúp .
Trước khi bước đạo quan, Phùng Bằng mua một bộ ba cây nhang to nhất ở quầy hàng bên cạnh, bỏ hộp tiền một thỏi bạc mới đốt nhang, bước đạo quan.
Nữ quỷ quét dọn ở chủ quan thấy cả. Phùng Bằng gặp quan chủ, nhưng nhất thời hỏi ai, đành bước về phía nhà bếp.
Ai ngờ mới bếp thấy tìm đang ăn gì đó. “Quan chủ.” Hắn gọi nàng, cực kỳ cung kính.
Phó Yểu thấy tới cũng tỏ vẻ ngoài ý . Nàng đẩy món măng tươi mặt sang bên cạnh, với Triệu Hưng Thái: “Vị nhạt, bằng nấu chung với gà .”