TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:26:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó nàng mới về phía Phùng Bằng: “Chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng nhận sự đổi của .”
Phùng Bằng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngài sớm ?”
“Ta mù tới mức đống oán khí nồng nặc quấn quanh ngươi cũng thấy .”
“Vậy ngài cho sớm hơn?” Phùng Bằng hỏi tiếp.
“Câu của ngươi buồn thật đấy.” Phó Yểu : “Chúng chẳng quen cũng , chuyện cho ngươi ?”
“Ta…” Phùng Bằng lập tức cứng họng.
Hắn nhờ khác giúp đỡ, nhưng đến cả việc bày dáng vẻ cầu xin cũng chịu, thì mà thể yêu cầu đối phương giúp chứ?
Hơn nữa đó, dù từng Liễu Phú Vân nhắc nhở, nhưng sâu trong lòng vẫn còn cái suy nghĩ xem đạo quan gì.
“Là nông cạn.” Phùng Bằng hối hận : “Cầu xin quan chủ hãy giúp .”
“Giúp ngươi?” Phó Yểu vẫn giữ quy tắc của : “Ta giúp ngươi để gì chứ? Trên ngươi thứ , cũng chẳng là giao dịch với ngươi. Có điều, nể tình ngươi từng mang cho tin tức về thần binh, thể ngươi lý do tại ngươi biến thành bộ dạng như .”
“Tại ?” Phùng Bằng cho rằng từng việc gì thương thiên hại lý, nên gặp chuyện lạ như mới đúng chứ.
“Quanh ngươi oán khí, chính vì những oán khí nên ngươi mới ngày một thấp bé hơn.” Phó Yểu : “Nghĩ cho kĩ, ngươi từng đồng ý giúp đỡ khác một việc gì đó, cuối cùng thực hiện .”
Phùng Bằng lắc đầu: “Không . Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta ít khi hứa hẹn với khác, hơn nữa nếu hứa thì nhất định sẽ thực hiện cho bằng . Ta chắc chắn từng thất hứa với ai, điều dám đảm bảo.”
Hắn tại bản cực kỳ để ý tới chuyện hứa hẹn như , mà bình thường, nếu bắt buộc hứa hẹn thì sẽ hứa hẹn gì với ai cả. Thế nên lúc mới thể chắc chắn rằng bản từng thất hứa bao giờ.
Phó Yểu mỉm : “Này cũng thể là do ngươi nhớ , ngươi dám chắc chắn rằng trong quá khứ ngươi từng hứa hẹn với ai đó điều gì ?”
Phùng Bằng nàng thì hai mắt đột nhiên co rút , nghĩ tới điều gì đó.
Hắn gần như chờ nổi mà bật dậy, vội vàng : “Cảm ơn quan chủ nhắc nhở, sẽ về kinh một chuyến.”
Ký ức mất… đúng là từng hôn mê một thời gian…
Nghĩ kỹ thì, thấy những thứ kỳ quái đó cũng là bắt đầu từ khi tỉnh dậy.
…
Trong thủy trại bên Hồ Bà, Thẩm Tích đang đại đương gia thủy trại xem là khách quý mà chiêu đãi.
Lý do mà nàng đối xử tử tế như ít nhiều cũng là nhờ nể mặt phụ mẫu.
Vị đại đương gia từng thấy nàng theo lưng phụ mẫu, nên mới liếc mắt một cái nhận , thế là hai nghiễm nhiên trở thành khách quý của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-182.html.]
Thẩm Tích chiêu đãi đàng hoàng, ở thủy trại vài ngày, điều nàng chỉ bỏ chạy thật nhanh. Mặc dù phụ mẫu nàng danh vọng cao, thế nhưng nàng vẫn thể yên tâm , nên vẫn nhanh chóng rời .
Có điều ngay lúc nàng đang chạy, đại đương gia mở lời giữ : “Hai ngày nữa Thẩm cô nương hãy , tới lúc đó cũng chuẩn chút lễ vật tặng cô nương.”
Thẩm Tích tất nhiên từ chối , nhưng hiện giờ nàng là mái hiên, thể quá cứng rắn, cuối cùng cũng đồng ý ở hai ngày.
Ngày tiếp theo, Thẩm Tích tỉnh thấy ba con thuyền hải tặc rời khỏi doanh trại.
Mục đích của bọn họ là gì, nàng cần hỏi cũng .
Người gọi là tặc là vì bọn họ chuyện g.i.ế.c phóng hỏa. Cũng hôm nay chịu nạn sẽ là bá tánh vô tội nơi nào.
Thẩm Tích chỉ hận hiện giờ thể khuyên can. Có điều nàng lời của chẳng tác dụng gì, nàng thuyền, cũng thể rời khỏi doanh trại, chỉ đành trơ mắt đám thuyền đó càng lúc càng xa.
Trước đây nàng luôn cho rằng một hiệp khách thì chỉ cần võ công cao cường là . Vậy mà hiện giờ nàng mới nhận , một hiệp khách còn đối mặt với nhiều sự bất lực.
May mắn là buổi chiều đám hải tặc đó trở về, thu hoạch gì cả.
“Con nó!” Đại đương gia nổi giận vô cùng: “Cái tên họ Liễu đúng là đáng ghét, mới nhậm chức chặt hết đường sống của chúng .”
Thẩm Tích nhạy cảm với họ Liễu, lập tức hỏi ngay: “Người họ Liễu là ai mà khiến các ngươi tức giận tới ?”
“Là tên huyện lệnh mới nhậm chức của Tu Thủy huyện.” Một tên lâu la bên cạnh giải thích: “Vốn dĩ bộ đường thủy của Hồ Bà đều thuộc quyền quản lý của chúng , đám thương nhân buôn bán ngang qua đây đều trả phí qua đường. từ khi tên họ Liễu nhậm chức, mỗi khi tàu thuyền qua đều các đội thủy binh theo hộ tống.”
Bọn họ từng so tài với đám quan binh đó, cũng chiếm lợi thế gì cả.
Thẩm Tích khá vui vẻ, đây là chuyện mà Liễu Phú Vân thật sự sẽ . Có điều nàng cũng thể hiện thái độ của mặt, chỉ : “Nếu thế, đại đương gia chấp nhận lời mời chiêu an của , trở thành quan binh?”
“Chiêu an?” Đại đương gia lắc đầu: “Ta ở đây tiêu diêu tự tại, nhận lời chiêu an để chịu sự quản lý của khác?”
“ nếu thế, tương lai con cháu của ngươi cũng chỉ thể hải tặc. Nếu chiêu an, gì ngươi cũng sẽ một chức vị, còn thể dựa quân công để lên quan.” Thẩm Tích tiếp tục khuyên can.
Đám hải tặc chắc chắn là mối tai họa nhỏ, nếu nàng thể thuyết phục bọn họ nhận lời mời chiêu an thì lẽ cũng xem như giúp cho phần nào, đồng thời còn giúp dân chúng trừ hại.
“Thẩm cô nương, một việc đơn giản như cô nương nghĩ .” Đại đương gia : “Binh lính thể tin tưởng một đám đạo tặc chứ? Ta dám khẳng định với cô nương, chỉ cần chúng lộ mặt là sẽ bắt ngay lập tức.”
Thẩm Tích thấy bài xích thì thêm cũng gì, thế là nàng lên tiếng: “Ta cũng chỉ nêu lên ý kiến cá nhân mà thôi, đại đương gia tất nhiên suy nghĩ chu đáo hơn .”
“Thẩm cô nương vẫn còn quá trẻ tuổi. Đừng là , dù là phụ cô nương, danh vọng lớn trong giang hồ thì cũng chắc quan phủ tin tưởng.” Đại đương gia chỉ xem nàng là một tiểu cô nương trải sự đời, hiểu lợi và hại.
Thẩm Tích thế thì còn lý do gì để bàn luận nữa, dù trong lòng nàng vẫn thấy vui, nhưng cũng đến lúc đổi đề tài khác.
Có điều, tối hôm đó Thẩm Tích vô tình chuyện bọn họ đang lên kế hoạch ám sát Liễu Phú Vân.
Cho dù đó là cho vui thì Thẩm Tích vẫn cảnh giác. Nàng quyết định trở về để báo chuyện .