Hai tên hải tặc nhác thấy phía đầu hành lang bóng cầm kiếm xuất hiện thì hết cơ hội, cửa chính chặn , thế là bọn chúng đành phòng, định trốn thoát qua đường cửa sổ.
“Bọn chúng nhảy xuống lầu , các ngươi mau đuổi theo!” Liễu Phú Vân bình tĩnh lệnh: “Tìm huyện ý, mau chóng cho bao vây bến thuyền, tiểu nhị xin hãy nhanh chóng mời đại phu tới, chưởng quầy, ở đây thuốc chữa thương ?”
“Tiểu nhân lập tức ngay!” Tiểu nhị vội vàng chạy mất hút, chưởng quầy cũng nhanh chân việc.
Thẩm Tích thấy cả dần trở nên lạnh lẽo, hai mắt mệt mỏi vô cùng, nàng cố gắng chống tay nâng lên, : “Ta gây phiền phức cho , quả nhiên ngươi bảo nên rời là đúng.”
“Ngươi đừng chuyện.” Liễu Phú Vân nhíu mày, dám chạm nàng .
“Nếu giờ còn , thì lẽ sẽ chẳng còn cơ hội để nữa.” Thẩm Tích vẫn kiên trì: “Đám hải tặc đó đang lập kể hoạch để ám sát ngươi, ngờ bản ngu ngốc tới , bọn chúng lợi dụng. Có điều vẫn nhớ vị trí của doanh trại bọn chúng, là một hòn đảo nhỏ hướng Tây Nam. Quanh đảo nhiều bẫy rập, đám đó còn phiên canh gác, nếu diệt trừ bọn chúng thì ngươi cẩn thận chút.”
“Ngươi đừng nữa.” Liễu Phú Vân : “Đợi đại phu tới là nữa .”
Thẩm Tích gì, nàng cảm thấy lẽ đây sẽ cuối cùng ở cách gần như , nàng ngẩng đầu, sắc mặt vốn đỏ hồng dần trở nên tái nhợt: “Ta hỏi ngươi, kể cả khi dùng tính mạng để trả giá thì ngươi cũng thích ? Dù chỉ là một chút thôi?”
Liễu Phú Vân cũng thẳng mắt nàng , rành mạch mà hề do dự: “Không.”
“Tại ?” Thẩm Tích thật sự cam lòng: “Người dù gì cũng qua đời , chẳng lẽ ngươi định nhớ nhung nàng cả đời ?”
“Ta .” Liễu Phú Vân : “Ta bảo ngươi , nhưng ngươi thà mất mạng vì cũng chịu . Ngược cũng thế, chuyện ngươi thì yêu cầu khác chứ.”
Thẩm Tích nhắm hờ hai mắt: “Ta .”
Liễu Phú Vân thấy nàng lên tiếng nữa, thuốc cũng tới, nhanh chóng cầm thuốc, bôi lên miệng vết thương qua một lớp y phục.
“Ngươi thể dùng tiết kiệm một chút , cái quý lắm đấy.” Bên cạnh bỗng vang lên giọng của Phó Yểu.
Liễu Phú Vân ngẩng đầu lên, thấy Phó quan chủ xuất hiện ngay cạnh từ lúc nào .
“Quan chủ!” Liễu Phú Vân thấy nàng xuất hiện Thẩm Tích an .
Phó Yểu Thẩm Tích, : “Mấy hôm tiểu cô nương giúp một chuyện, hôm nay cũng xem như là trả ân tình cho nàng. Có điều ngươi đúng là kẻ vô tình, tiểu cô nương bỏ mạng vì ngươi mà cũng chẳng ngươi thương tiếc chút nào.”
Liễu Phú Vân : “Chuyện cũng .” “Ồ?” Phó Yểu lộ vẻ mặt hết sức hứng thú.
“Những chuyện nàng đều là chuyện .” Liễu Phú Vân : “Người chấp nhận bỏ mạng vì nhiều, cũng chẳng thiếu một là nàng. Nàng chỉ càng khiến thấy áp lực hơn thổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-184.html.]
“Câu của ngươi lạ đời thật đấy, là đầu tên nam nhân thích nữ nhân nhào lòng .” Phó Yểu .
Trên đời ít nam nhân thích mỹ nhân vây quanh, bọn họ chỉ một mà còn một đôi. Cuối cùng một đôi cũng đủ để khiến bọn họ thỏa mãn, thế là thành tam thê tứ .
Bọn họ lấy cái danh đa tình để che sự tham lam của , miệng thì yêu tất cả nhưng thật là chẳng hề yêu ai cả.
“Vì chuyện nợ khác việc gì đó cũng chẳng là chuyện vui vẻ gì.” Liễu Phú Vân .
“Ngươi thể trả mà.” Phó Yểu nhún vai: “Nàng vì ngươi mà bỏ mạng, thì ngươi cứ trả mạng cho nàng là . Nói chừng ngươi còn thể đuổi kịp Tam Nương ở đó, hai nắm tay cùng đầu thai.”
“Quan chủ cứ đùa.” Liễu Phú Vân đáp: “Nếu Phú Vân thật sự , một khi gặp Tam Nương thì Tam Nương chắc chắn sẽ mắng . Phú Vân chẳng kẻ si tình, sẽ vì để ở cạnh Tam Nương mà quên trách nhiệm gánh vác.”
Hắn chỉ là Liễu Phú Vân, còn là nhi tử của Liễu gia, là thần tử của triều đình, là quan phụ mẫu của bá tánh.
Hắn nghĩa vụ và trách nhiệm của riêng .
Phó Yểu : “Trước thì Lưu Vũ Tích “ là vô tình mà tình”, mà giờ thấy ngươi như , cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa thật sự của nó. Tiếc rằng thế gian đa đều là “ như đa tình thật vô tình”.”
Phó Yểu xong rời .
Nhờ thuốc mà Phó Yểu mang tới, lúc đại phu tới nơi thì Thẩm Tích cũng tỉnh . Liễu Phú Vân sai chuẩn chỗ ở cho nàng , tự lãnh đạo việc tiêu diệt đám hải tặc .
Việc hải tặc khó tiêu diệt hai lý do chính, một là quan binh trong huyện đa đều từng thấy m.á.u bao giờ, thứ hai là hải tặc vốn xảo quyệt, Liễu Phú Vân đành đổi sang cách khác, bắt đầu dùng hải tặc như là một phương pháp để luyện binh.
Thẩm Tích khỏi hẳn thì là chuyện của nửa tháng .
Vết thương mới khỏi, nàng chủ động tới chào tạm biệt Liễu Phú Vân.
Hôm đó lúc bôi thuốc cho, Thẩm Tích nàng lấy ý thức, những gì Liễu Phú Vân với Phó Yểu nàng đều .
Nàng thấy áy náy.
Có lẽ chỉ khi nàng rời thật xa thì mới xem như giúp đỡ cho .
Chuyến , nàng còn ngắm hết tam sơn ngũ hồ, chỉ mỗi Bà Hồ thôi cũng dạy cho nàng nhiều điều .
“Đời , Thẩm Tích sẽ còn gặp lang quân nữa.” Thẩm Tích huyện nha một hồi, giơ cao roi ngựa, rời khỏi chốn .
Nhân duyên của hai , cuối cùng cũng chỉ dừng ở gặp gỡ.