Tam Nương, Giang chưởng quầy và Triệu Hưng Thái: “…”
Bọn họ thấy ngoài ý , nhưng nghĩ thì đó chỉ là một cánh cửa, cũng chẳng bản quan chủ, nếu lúc nào cũng thì quả thật là quá tham lam. Trăng lúc khuyết lúc tròn, bọn họ nên hiểu đạo lý .
“Được.” Vậy bọn họ sẽ thương lượng nữa.
“Quan chủ, cánh cửa thể những ?” Bọn họ rõ chuyện .
“Một chỉ tới một chỗ, tới thì chỉ cần một cái tên lên hạc giấy là . Còn khi về, các ngươi thể mua một cửa hàng xây một cánh cửa gỗ như .”
“Cảm ơn quan chủ, tối nay chúng sẽ thương lượng với .”
Vào lúc mặt trời lặn, Tam Nương hai chữ “Lĩnh Nam” lên hạc giấy xong, bốn bọn họ cùng bước qua cánh cửa gỗ.
Nam nhân gầy lúc thấy bọn họ bước ngoài từ cửa hông, tò mò bọn họ đó, ai ngờ mở cửa thì chỉ thấy cảnh núi Nhạn Quy vắng tanh, một bóng nào cả.
“Bọn họ nhanh tới ?” Hắn còn thử cảm giác một đêm ngàn dặm, thấy còn ai thì đành về đóng cửa , đó hỏi quan chủ đang lột hạt thông cạnh đó: “Bọn họ ?”
Phó Yểu đầy bí ẩn: “Đi mua vải cho .”
“Vải?” Nam tử gầy tuy là một tên quê mùa nhưng vẫn thứ đắt: “Chỗ thâm sơn cùng cốc như chúng thì lấy vải chứ.”
Tuy thế nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ bảo bốn cùng như . Nếu tới nhanh một bước thì cũng theo bọn họ, kiếm chút vải ngon về cho thê tử.
Nam nhân gầy nghĩ tới thê nhi chà xát hai tay, : “Quan chủ, tính phu thê chúng phiền ngài suốt một năm qua , đây chúng định rằng sinh con xong sẽ rời , nhưng giờ nán lâu , chúng bỗng thấy nơi nào an hơn nơi nữa, nên hỏi ngài là thể cho gia đình ba chúng tiếp tục ở đây ? Ngài yên tâm, chúng sẽ ở , chúng định sẽ việc cho đạo quan giống với Triệu tiểu ca, cũng trở thành của đạo quan.”
“Triệu Hưng Thái ở kiếm tiền giúp , chẳng lẽ ngươi cũng định kiếm tiền cho ?” Phó Yểu hỏi.
“Nếu thể thì gì là thể.” Phu thê bọn họ hiện giờ thật sự ghét cảnh c.h.é.m g.i.ế.c giang hồ.
Lúc tuổi còn trẻ, bọn họ lẽ còn thấy ân oán tình thú kích thích, mà giờ con , họ còn để tâm tới mấy cuộc phân tranh đó nữa. Bọn họ thương lượng với , khắp thiên hạ , nếu tới nơi an nhất thì lẽ cũng chỉ đạo quan của Phó quan chủ.
Nếu thể yên sống qua ngày, nghèo chút cũng .
“Được , đợi khi nào Tam Nương về thì ngươi với nàng .” Phó Yểu quản mấy chuyện nhỏ nhặt .
Trong lúc Phó Yểu đang chuyện với nam nhân gầy, đám Tam Nương cũng tới Lĩnh Nam.
Điều đầu tiên bọn họ cảm nhận khi đặt chân tới Lĩnh Nam là nóng, Tam Nương cảm giác gì, điều ba Giang chưởng quầy kịp thích ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-186.html.]
Tuy Thủy huyện cũng nóng, nhưng vẫn ở mức độ bọn họ chịu , cái nóng của Lĩnh Nam khác, nó còn mang cảm giác dính nhớp khó chịu nữa.
“Đây là Lĩnh Nam ?” Khi mặt trời còn lặn , bốn bọn họ đang bên ngoài một tòa thành tên là Trì Lĩnh.
Tòa thành nhỏ hơn Thủy huyện nhiều, cũng nhưng so với Giang Nam thì dân chúng ở đây còn nghèo hơn.
“Nhiều muỗi quá.” Dương đầu bếp mới một chút mà muỗi vằn đốt mấy phát, giờ ngứa ngáy khắp luôn .
“Lĩnh Nam nóng ẩm, nhiều muỗi thật.” Tam Nương : “Chúng mau thành .”
Khác với Giang Nam, buổi tối ở Lĩnh Nam lệnh cấm , đám Giang chưởng quầy cửa thì cửa thành cũng đóng.
Bốn thương lượng với , quyết định tới khách điếm .
Hôm , cả bốn tản hành động, phu thê Giang chưởng quầy thuê cửa hàng, Tam Nương và Triệu Hưng Thái xem vải.
Tam Nương là quý nữ nhà Định Quốc Công, điều cũng chỉ từng ăn vải hai, ba . Giờ nàng tới Lĩnh Nam mới vải cũng nhiều loại khác , mùi hương từng loại cũng chút khác biệt. Nếu bọn họ mua thì lựa loại nhất.
Tới giữa trưa, Giang chưởng quầy tìm một môi giới, buổi chiều là thuê căn nhà sân. Đợi cửa hàng trang trí xong xuôi thì mất cả một ngày trời.
Vào lúc thời điểm mặt trời lặn, Tam Nương mở cửa, bước qua quả nhiên còn thấy căn nhà thuê nữa, bọn họ về đạo quan.
“Quan chủ, mua vải về cho ngài đây.” Tam Nương khanh khách, đặt một giỏ tre lên bàn.
Quả vải lớp vỏ đỏ hồng che kín giỏ tre, trông cực kỳ xinh . Bên còn dính bọt nước lấp lánh, Phó Yểu dùng móng tay cắt vỏ mỏng, để lộ thịt quả trong suốt bên trong.
Quả vải vị ngọt thanh, thơm ngon vô cùng, Phó Yểu khen: “Không tệ.” Từ hôm đó tới khi mùa vải kết thúc, đạo quan sẽ thiếu vải để ăn.
Có đôi lúc khách hành hương ngang qua, tiểu hài tử may mắn sẽ quan chủ tặng cho một quả trái cây xinh từng thấy bao giờ. Mặc dù đa lẽ cả đời cũng nếm thứ hai, nhưng chỉ cần nếm lúc , tuổi thơ của tụi nhỏ cũng thêm một vị ngọt bí ẩn.
Tam Nương bắt đầu thu mua vải, tất cả gần như đều là hái xuống khỏi cây, đó vận chuyển về đạo quan lúc chạng vạng, ngâm trong nước giếng lạnh, ngày hôm họ sẽ để một phần ở đạo quan, còn đưa hết tới Trường An.
Trường An tháng sáu gì đổi so với năm ngoái, thời tiết nóng bức khiến mấy vụ tranh cãi cũng ít dần , đều uể oải vì tiết trời mùa hè.
Lão Thường Đầu còn bán ban trưa, chỉ mở quán lúc sáng sớm và chiều tối.
Hôm nay, lúc phu thê bọn họ mở quán, phát hiện ngay cạnh thêm một quầy hàng mới mở. Người bán hàng là một nữ nhân mặc bạch y, đầu đội mũ rèm.
Ông vốn định hỏi nàng đội mũ rèm như thì mà buôn bán . Có điều khi nữ nhân đặt hàng hóa của lên quầy thì hai tròng mắt ông xém chút nữa rớt xuống.
Đó là… trái vải?