Thứ bày mặt Tam Nương chính là quả vải chỉ mới hái từ cây xuống… cuống vải vẫn còn sót ít cành lá, hôm nay khi bày quán, bọn họ ngâm trong nước lạnh thêm một nên bên ngoài mới trông tươi mới như .
“Vải bao nhiêu một cân.” Lão Thường Đầu nhớ tới thê nhi ở nhà, mua một ít về cho bọn họ nếm thử.
“Ba lượng một sọt.” Tam Nương chỉ tấm thẻ bên cạnh, đó ghi giá cả.
“Ba lượng?” Giá của nó cao tới mức khiến Lão Thường Đầu đau lòng, điều trái vải tươi mới như thì ba lượng cũng là quá đắt. Cuối cùng, Lão Thường Đầu vẫn đành lòng bỏ tiền mua về.
Tin tức chỗ bán vải khiến nhiều vây , thể bỏ tiền ít, đa đều chỉ chạy tới để xem náo nhiệt.
“Cô nương, vải của ngươi tươi quá, ngươi thế?”
“Chắc mang từ Lĩnh Nam tới đây đấy chứ? Đường xa như , thể còn tươi mới thế .”
“Chẳng lẽ ngoài thành Trường An trồng vải ? Trường An trồng luôn ?”
Trước những lời hỏi thăm trong tối ngoài sáng , Tam Nương thèm hé răng dù chỉ một lời, chỉ đáp những vị khách chịu bỏ tiền mua vải.
Hiện giờ nàng thật sự cần tiền. Lúc quan chủ từng , chỉ cần kiếm đủ tiền thì nàng sẽ sống .
Vải quầy nhiều, chỉ 30 rổ. Người mua tuy ít nhưng chịu bỏ tiền mua nhiều, nên mới hai khắc thôi mà chỉ còn đúng một rổ.
“Bà chủ, ngày mai ngươi còn bán nữa ?” Người mua rổ cuối cùng hỏi: “Nếu các ngươi lượng lớn thì tửu lâu của đồng ý mua đứt tất cả vải của ngươi với giá cao.”
Tam Nương , cá lớn cắn câu.
Bình dân áo vải tầm thường kiếm bao nhiêu tiền, chỉ những kẻ thật sự giàu mới để mấy lượng bạc nhỏ mắt. Tửu lâu chính là nơi khai thác những mỏ vàng của quý tộc, cũng là nơi chịu bỏ vốn nhiều nhất.
“Muốn mua đứt? Được thôi.” Tam Nương : “Ngày sẽ tới đây bán tiếp, lúc đó chúng thương lượng .”
Tam Nương ném một câu, cất tiền, để ý tới quầy hàng trong ngõ nhỏ sâu hút.
Sau nàng còn theo, nhưng khi quẹo mấy đường thì còn thấy bóng dáng nữa.
Đây chính là lý do Tam Nương là bán hàng.
Lời của Tam Nương khiến mua rổ vải cuối cùng mắng một tiếng “gian xảo”, hiện giờ nhận tin tức về quả vải chỉ tửu lâu của . đợi tới ngày thì tin tức lan truyền khắp nơi, chắc chắn ai cũng đến mua đứt vải của nàng , tới lúc đó giá cả kiểu gì cũng tăng lên nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-187.html.]
Có điều vật lấy hi vi quý, cũng cản nổi.
Tam Nương về đạo quan, để tiền lên bàn, : “Bán tận chín mươi lượng.” Đây mới chỉ là tiền bọn họ bán thử hai ngày đầu, trừ tiền vốn thì tiền lời thu về tăng gấp mấy chục .
“Quả nhiên buôn bán là cách kiếm tiền nhanh nhất.” Giang chưởng quầy cầm tiền, thở dài : “Tới ngày hôm đó, ngươi đừng lên tiếng, cứ để bọn họ tự cạnh tranh với , ai giá cao nhất thì mới bán. Không bán quá nhiều một lúc, một ngày chỉ bán một trăm cân thôi.”
Tuy một trăm cân thì vẻ nhiều, nhưng thực tế, lượng đối với tửu lầu ở Trường An thể nhanh chóng mua hết chỉ trong nháy mắt. Quan quý tộc ở Trường An thiếu, đôi khi bán hết chỉ là một câu mà thôi.
“Được.”
Bọn họ thương lượng xong xuôi, Tam Nương hỏi Giang chưởng quầy: “Vậy hai vị định sẽ ở núi luôn ? Tửu lầu giao cho ai?”
“Tửu lầu hiện giờ giao hết cho Dương Anh xử lý là . Nó học lâu như , gì cũng trở thành của nó, bằng cứ giao sớm một chút.” Giang chưởng quầy : “Ta gắn bó với tửu lầu một thời gian dài, hít thở khí ở đó đủ lâu . Khó lắm mới cơ hội ngoài, ngắm thế gian một chút.”
Cơ duyên là thứ khác mơ ước là , nếu bọn họ nắm lấy cơ duyên thì đúng là quá ngu ngốc.
“Vậy thì quá.” Tam Nương cũng thấy vui vẻ.
Nàng thích cảm giác hợp sức với , ít nhất thì cũng chỉ nàng là đang cố gắng.
…
Chẳng mấy chốc mà một ngày trôi qua, Tam Nương đến Trường An.
Lần nàng đến quầy hàng thì quanh đó cả mấy chục vây quanh. Người ngoài đa đều là bá tánh bình thường, đến chỉ để xem náo nhiệt, còn sát bên trong thì ai nấy cũng đều mặc y phục lụa là, điều cũng chỉ trông hơn thường một chút mà thôi.
Bọn họ thấy nàng xuất hiện xôn xao hết cả lên.
“Ở đây đông quá.” Tam Nương một lượt, cuối cùng mới liếc mắt về phía quán mì của Lão Thường Đầu đang dài cổ nghển lên để sang bên : “Ta thể mượn sân nhà ngươi một lúc ?”
Lão Thường Đầu tất nhiên là rối rít đồng ý.
Thế là Tam Nương dẫn đám đấu giá tới nhà Lão Thường Đầu. Sau khi xuống, thê tử Lão Thường Đầu vội vàng rót cho , Tam Nương chỉ chuyện với bọn họ mấy câu để họ tự do giá. Hơn nữa, thời gian mua đứt hàng hóa là mãi mãi, chỉ duy trì trong vòng nửa tháng mà thôi.
“Phó cô nương, ngài thì lắm .” Tuy ngoài miệng thế nhưng trong lòng cũng ngầm hiểu rõ sự khôn khéo của nàng .
Chỉ cần mua bán giá trong vòng nửa tháng, thì nửa tháng , chấp nhận bỏ tiền sẽ nhiều lên. Tới lúc đó, giá cả của loại quả sẽ cao hơn hẳn, vì thứ mà quả vải mang tới chỉ là tiền lời trung gian mà còn là mối ăn của cả một tửu lầu, đây mới chính là giá trị thật sự của nó.
Tam Nương chỉ đáp.