TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:29:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , rằng thể thương lượng thêm nữa. Tuy chỉ nửa tháng nhưng quả vải tươi như là thứ hiếm , năm xưa khi Dương phi nếm thử vải cũng chắc tươi mới như lúc .

Lúc đấu giá bắt đầu, thê tử Lão Thường Đầu hết con tới con khác vang lên, cao tới mức hai tay bà cũng run rẩy.

Cuối cùng, giá cuối cùng là 1200 lượng cho 100 cân vải. Người trả giá là Quảng Tụ Lâu.

Không tới chi tiết về hiệp ước, chủ của Quảng Tụ Lâu là Chu Thiêm Tài tự dẫn theo bốn tiểu nhị tới dọn hàng, sợ vô tình đám vải quý giá va đập hư hỏng.

“Sao hôm nay giỏ tre giống hôm qua ?” Chu Thiêm Tài hỏi: “Mấy cái giỏ tre hôm qua trông độc đáo.”

Tam Nương giật , : “Nếu ngươi thì lúc đó sẽ mang tới cho ngươi. Có điều là thêm tiền.”

“Chỉ mấy cái giỏ thôi mà? Cô nương thể coi như hàng tặng kèm ?” Tam Nương chỉ đáp.

Cuối cùng Chu Thiêm Tài cũng hiểu rõ, sẽ bao giờ thể moi chút thông tin nào từ miệng vị cô nương : “Vậy thì thêm tiền . Một cái tính mười văn, ba ngày các vị đưa hàng một , mỗi cần một ngàn cái.”

“Được.”

Sau khi trao đổi giá cả xong, thê tử Lão Thường Đầu tiễn khách nhân , quầy hàng cho phu quân của : “Cái đó đúng là quý giá, một cân mà những mười mấy lượng, nếu nhà chúng mà trồng một cây vải thì cần bán mì nữa, im cũng kiếm tiền.”

“Đó cũng là chuyện của kẻ tiền, liên quan tới chúng .” Khi ông còn tiếc ba lượng bạc mà mua một rổ, giờ thì giá nâng lên hơn mười, thì cũng cần nhắc tới nữa.

Buổi tối, cả nhà dọn quán về. Sau khi bước cửa, bọn họ thấy bàn bát tiên trong nhà đặt một rổ vải tươi ngon mọng nước…

Một ngày , Tam Nương cố ý cầm ngân phiếu đổi thành bạc trắng mang về đạo quan. Trừ chỗ tiền vốn của bọn họ, chia phần bọn họ nhận , một ngàn lượng chắn còn rơi tay Phó Yểu.

“Một ngàn lượng.” Phó Yểu đống bạc trắng bóng, vòng quanh cái bàn mấy vòng mới cảm động : “Số tiền thật sự là của ?”

Tam Nương tri kỷ : “Nếu đến nợ mấy chục vạn của Chung Ly công tử thì đây thật sự là tiền của ngài.”

“Dù câu của ngươi mất hứng, nhưng nể tình ngươi giúp kiếm nhiều tiền thế , sẽ so đo với ngươi.” Phó Yểu ôm bạc lòng, xuống chiếc ghế dài trong viện: “Hy vọng trong thời gian với các ngươi còn ở cùng , chúng thể cùng trải qua một quãng thời gian khó quên.”

Tam Nương thấy nàng như thì nở nụ , xoay tiếp tục việc.

Tam Nương nghĩ tới chuyện giỏ tre, xuống núi tìm Phương Nhị, bảo truyền tin tức về một ngàn giỏ tre khắp thôn. Nàng sẽ mua giỏ tre với giá mười văn một cái, còn Phương Nhị là bao nhiêu thì tùy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-188.html.]

Phu thê Phương Nhị vốn là phúc hậu, tung tin khắp nơi với giá chín văn tiền, phu thê bọn họ chỉ lấy tiền chạy chân thôi.

Núi Nhạn Quy nhiều trúc, gần như cửa nhà hoặc sân ít nhiều gì cũng . Cây trúc lớn nhanh, nếu bọn họ dùng thứ để kiếm tiền thì cũng ít đồng ý.

Một cái chín văn, mười cái là chín mươi văn, cố gắng tích góp thì cũng là một khoản thu nhập thấp.

Thế là cứ đến đêm, nhà nào trong Phương gia thôn cũng đều thắp đèn đan giỏ tre. Người dạy cho , thì cạnh mà học.

Trên núi, Phó Yểu ôm đống bạc yêu quý của ngủ tới tận nửa đêm, đột nhiên thấy gì đó đúng.

Tam Nương đang đun vải cho nàng, thấy nàng dậy thì hỏi: “Sao thế?” “Ta đang nghĩ Chung Ly còn tới thu tiền nợ nhỉ.”

“Chung Ly công tử hiện đang mặt ở núi Nhạn Quy.” Tam Nương , tin là nàng từ chỗ rừng hòe: “Nói là ngoài một chuyến.”

“Y ở núi Nhạn Quy?” Phó Yểu xuống: “Vậy thì xong .” Tam Nương khó hiểu: “Cái gì xong?”

Phó Yểu mệt mỏi : “Chút nữa ngươi sẽ thôi. Phải , tối nay ngươi đừng ở đạo quan, qua rừng hòe là thư viện cũng .”

Tam Nương hiểu lắm, nhưng quan chủ thì nàng tất nhiên sẽ theo.

Nàng đặt chén xuống, về phía rừng hòe.

Nàng quen nhiều trong rừng hòe hơn, cũng sẽ thấy mất tự nhiên. Khoảng một canh giờ , ngoài trời bắt đầu nổi gió.

Thủy huyện ở ven biển, mùa hè mưa rào là chuyện hết sức bình thường. Có điều gió đêm nay vẻ bình thường, trong làn gió như thêm thứ gì đó khiến Tam Nương bỗng thấy hốt hoảng.

Không chỉ riêng Tam Nương mà cả đám thợ thủ công trong rừng hòe cũng thế. Bọn họ khỏi nhà, tàn cây hòe lên bầu trời, bầu trời đầy mây đen che phủ từ lúc nào, hơn nữa chỗ mây đen đó chính xác là đang tụ tập trong ngay đạo quan.

Gió càng ngày càng mạnh, mây đen cũng mỗi lúc một dày đặc hơn, đôi lúc còn lóe lên ánh sét, tiếng sấm vang rền từng cơn đầy kinh sợ.

Cuối cùng, giữa đám mây đen đó xuất hiện một tia sét, bổ thẳng xuống đạo quan, tiếng động lớn tới mức khiến run rẩy, Tam Nương cảm giác như sẽ lập tức hồn phi phách tán.

“Mau nhà!” Đám ma quỷ bọn họ sợ nhất là thứ chí dương chí cương như sấm sét, may mà sét đánh họ, nếu tối nay sẽ một ai trong họ thể sống sót.

Sấm sét bên ngoài nổ vang hai ba thì tiếng sấm cũng bắt đầu nhỏ . Mây đen bầu trời bây giờ tan dần, điều đạo quan đó bắt đầu bốc cháy.

Nhóm Tam Nương vội vàng lên núi, thấy ánh lửa ở đạo quan cao tới tận trời, quan chủ của bọn họ thì đang im ghế, bản nàng , điều chiếc ghế biến thành than…

Loading...