“Quan chủ, ngài chứ?” Tam Nương cẩn thận hỏi.
Người khác thể , nhưng nàng rõ, mặc dù quan chủ cơ thể nhưng vẫn thể coi là sống . Nói chính xác hơn, cơ thể chỉ là thứ để nàng tồn tại giữa đất trời mà thôi, nàng thể thoát xác bất kỳ lúc nào.
Lôi điện là vật chí dương chí cương nhất thế gian, một khi nó đánh trúng, nàng lo rằng quan chủ sẽ thương.
Phó Yểu đẩy đống bạc xuống, lên, vươn vai một cái mới đáp: “Ta , điều đạo quan…” Nàng xoay , đống đổ nát đang chìm trong biển lửa: “…Phải xây .”
“Chuyện thành vấn đề, ngài thể giao cho chúng .” Trịnh thợ thủ công chắc chắn Phó Yểu chuyện gì thì chủ động lên tiếng: “Đạo quan của ngài đúng là nhỏ, vài ở còn đủ, giờ cũng xem như là cơ hội để mở rộng .”
“Có thể rộng cỡ nào?” Phó Yểu hỏi.
“Vậy xem ngài thể sử dụng bao nhiêu đất.” Trịnh thợ thủ công : “Chỉ cần ngài lấy khế đất từ tay quan phủ, ngài xây lớn cỡ nào cũng . Tất nhiên, bạc dùng để xây dựng đạo quan…”
“Tiền thành vấn đề.” Phó Yểu gì, đáp lời hết sức hào phóng: “Dù thì Chung Ly cũng nhiều tiền.”
“Vậy là .” Trịnh thợ thủ công hết sức vui vẻ, đường tới đạo quan bọn họ sớm ý định , điều câu của Phó Yểu khiến thấy khá băn khoăn: “Ngài và Chung Ly…”
“Ở một mức độ nào đó thì tiền của y cũng là tiền của .” Nợ nhiều áp , nàng nợ thêm chút cũng .
“Vậy thì…” Trịnh thợ thủ công dường như hiểu gì đó, : “Ngài yên tâm, chúng chắc chắn sẽ xây đạo quan của ngài thành đạo quan nhất!”
Bên ngoài vang lên tiếng thôn dân lên núi xem tình hình, Trịnh thợ thủ công lộ mặt khác, lập tức buông lời tạm biệt nhanh chóng rời .
Bọn họ , Triệu Hưng Thái và nam nhân gầy xách thùng nước chạy .
“Quan chủ?” Triệu Hưng Thái thấy Phó Yểu còn nguyên vẹn tại chỗ thì nhẹ nhàng thở phào một : “Sao đang êm sét đánh xuống chứ?”
Chỗ của bọn họ là đạo quan, quan chủ ở đây thì đáng nên xảy chuyện gì mới đúng.
“Có lẽ ông trời thấy đạo quan của quá rách nát nên xây một cái khác.” Phó Yểu phủi đống bụi bặm bám y phục, : “Chuyện dập lửa giao cho các ngươi, ngủ tiếp đây.”
Nàng ung dung rời , những khác hai mặt một lúc, cuối cùng khi Phương Nhị tới, cùng hợp sức dập lửa.
Mãi tới hơn nửa đêm thì lửa mới tắt.
Mới sáng sớm hôm , từ trong ngoài đạo quan, ngoại trừ tượng Tam Thanh là còn nguyên vẹn, mặt dính ít tro bụi thì tường viện đổ mất nửa, biến thành một đống đổ nát.
“Xem thật sự đập xây .” Triệu Hưng Thái . Căn nhà như thể ở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-189.html.]
“Vậy xây .” Tam Nương dọn hết đống tiền bạc bàn .
Nàng đột nhiên hiểu quan chủ yêu tiền như mạng mà vẫn từng sử dụng khả năng của để kiếm tiền.
“Ta qua tìm Hà thợ mộc nhé?” Đạo quan đây là do Hà thợ mộc sửa, bản ông cũng là khá quen thuộc với nó, sửa chắc cũng nhanh hơn.
“Này thì cần .” Tam Nương : “Các ngươi cứ tự tìm chỗ ở tạm cho là , chuyện xây dựng đạo quan nhận .”
“Hả? Ai ?”
Tam Nương chớp mắt, đáp.
Cuối cùng, ở đạo quan vẫn ở đạo quan.
Dưới sự giúp đỡ của Phương Nhị và các thôn dân khác, xây một căn nhà trúc giản dị ở nơi vốn là nhà bếp vấn đề lớn, cũng tiện dùng cánh cửa bên hông cất phòng bếp.
Chuyện đạo quan sét đánh nhanh chóng truyền khắp nơi, ngay cả Đỗ huyện lệnh cũng đến, còn đặc biệt phái tới dò hỏi.
Hà thợ mộc cũng tới, hỏi thử xem cần giúp đỡ gì . Ý của ông là giúp đỡ xây dựng đạo quan, cần tiền công. Tam Nương tỏ vẻ quan chủ sắp xếp, tới lúc đó nếu cần sẽ báo cho ông , nên ông đành trở về.
Bá tánh tới xem đạo quan hết đợt tới đợt khác, trong đó cũng buông lời châm chọc mỉa mai, rằng đạo quan chuyện gì trái với lương tâm nên mới ông trời trừng phạt. Có điều đa trong đó vẫn là khách hành hương, mỗi đều quyên một đống tiền ngay bàn thờ Tam Thanh.
Tam Nương mang đống tiền đó bỏ rương công đức, đó cộng thêm tiền đó ôm tới tìm quan chủ.
Nàng tới thấy Phó Yểu đang ngủ tảng đá núi.
Tam Nương gõ cục đá bên cạnh, xem như là đang gõ cửa: “Quan chủ, đống tiền gì đây?”
“Mang tới rừng hòe hết .” Phó Yểu nhắm mắt : “Trước khi đạo quan xây xong, tất cả tiền bạc đều mang tới đó.”
“Được.” Tam Nương đáp lời, ngay mà im lặng nàng. Một lúc , Phó Yểu mới “chậc” một tiếng: “Có chuyện gì thì .”
“Lý do đạo quan sét đánh là vì đống tiền bạc ? Lý do mà ngài lúc nào cũng tiền cũng là vì thế?” Tam Nương hỏi. Với năng lực của quan chủ, trở thành giàu khắp một vùng thật sự đơn giản.
“ thế.” Phó Yểu chút do dự mà thừa nhận.
“Vậy thì tiền trong tay ngài cần tiêu hết trong thời gian ngắn ?”
“Không tiêu hết, mà là chúng nó phép thuộc về . Tiền cầm mua trang sức, trang sức là của thì cũng , nếu bạc là dùng để xây đạo quan, danh nghĩa đạo quan cũng là của , điều thực tế nó thuộc về các bá tánh thì . Nói thẳng là, tiền.” Phó Yểu .
Tam Nương lúc hiểu.