TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:31:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

tìm cách trong tối ngoài sáng, dù là ngự y trong cung cao tăng chùa Hộ Quốc cũng mời về thử, chỉ cần chút hy vọng bà cũng đều hỏi thăm một lượt. Mắt thấy nhi tử càng ngày càng lùn khiến bà thường xuyên mất ngủ.

Bà vốn tưởng rằng nhi tử trưởng thành thì sẽ lùn như nữa, hiện giờ xem còn trầm trọng hơn nhiều.

“Nương.” Phùng Bằng đành lòng thấy gương mặt lo lắng của mẫu , thẳng: “Lần về đây là vì gặp một cao nhân.”

“Cao nhân?” Phùng phu nhân lập tức hỏi . Thật tới tận bây giờ, bà sớm tin rằng nhi tử thứ gì đó dơ bẩn quấn lấy, điều ngay cả quốc sư lẫn cao tăng chùa Hộ Quốc cũng phát hiện , bà đành xem như chuyện gì.

thế, đó là một vị quan chủ lợi hại. Nàng cho con rằng vì con hứa hẹn với thứ gì đó, thành, thế nên mới oán khí quấn , cơ thể ngày một lùn xuống. Nếu cứ để như , tới ngày nào đó, khi con lùn đến một mức nhất định cũng là lúc con thể sống tiếp nữa.” Phùng Bằng : “Có điều con nghĩ kỹ , con ít hứa hẹn với khác, cho dù hứa cũng đều thực hiện xong hết, từng thất tín. Vị quan chủ còn , thể việc nhớ tới thì nhưng chuyện quên thì chắc. Thế nên con mới về, con hỏi ngài còn nhớ chuyện con từng hôn mê suốt bảy ngày ? Con lúc đó rốt cuộc xảy chuyện gì mà khiến con hôn mê suốt bảy ngày.”

Phùng Bằng nhắc chuyện cũ khiến sắc mặt Phùng phu nhân đổi, đó lập tức giận tím mặt, mắng to: “Hóa là cái lũ khốn kiếp đó kéo đám quỷ quái tới!”

Nghe mẫu thế, Phùng Bằng đoán đúng .

“Nương đừng vội tức giận, chúng cần rõ xem chuyện rốt cuộc là như thế nào. Ngài cho con rốt cuộc đó xảy chuyện gì . Nếu chúng giải quyết thì tới tìm quan chủ, ít nhất cũng thể nguyên nhân.” Phùng Bằng .

Phùng phu nhân thấy nhi tử của trở nên chững chạc hơn nhiều, chóp mũi bỗng chốc đỏ bừng. Nhi tử của bà đây lúc nào cũng hiếu động và thích , khi trải qua chuyện đó thì biến thành bộ dáng như bây giờ.

“Lúc đó con còn nhỏ lắm, chỉ mới mười bốn, mười lăm.” Phùng phu nhân nâng khăn tay chấm khóe mắt: “Lúc đó đại ca của con tới thôn trang kiểm tra sổ sách, con cũng ầm lên đòi theo, đại ca con chịu nổi nên đành dẫn con cùng. Sau khi tới thôn trang, con đám hài tử ở đó dẫn chơi, kết quả là đám đứa nhóc đó dẫn con hồ bơi. Từ nhỏ con từng chạm nước, bơi. Đến khi đại ca con tìm con thì con nổi mặt nước, xém chút nữa tắt thở. Khi chúng đưa con về nhà, mất bảy ngày con mới tỉnh .”

Khi đó bà sợ tới mức gần như bay sạch hồn phách, ngày nào cũng đều cầu thần bái phật, hy vọng nhi tử thể bình an chuyện gì. Giờ nhớ , bà vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

Phùng Bằng xong, đầu vẫn nhớ chút gì: “Bơi lội?”

Chuyện đúng là trong ký ức của . Vậy nghĩa là, ký ức mất mà quan chủ nhắc tới chính là chuyện ?

“Thôn trang đó là thôn trang nào ạ?” Phùng Bằng hỏi.

“Là kinh giao Lê Trang.” Phùng phu nhân : “Con tới đó ?”

“Nếu thật sự là vì chuyện thì con chắc chắn điều tra cho rõ.” Phùng Bằng an ủi mẫu : “Có điều ngài đừng quá lo lắng, trời sẽ tuyệt đường . Vị quan chủ là một cao nhân, nếu thật sự , con sẽ tới chỗ nàng lăn lộn lóc, nhờ nàng giúp đỡ.”

“Cao nhân ở đạo quan nào?” Phùng phu nhân hỏi: “Nếu như đó thể giúp con giải quyết chuyện , chắc chắn tới quyên tiền nhang đèn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-192.html.]

Nàng cho rằng nhi tử tới Giang Nam lộng lẫy.

Ai ngờ Phùng Bằng : “Đạo quan đó tên là Thanh Tùng Quan, chỉ là một tiểu quan danh tiếng. Còn chuyện quyên tiền nhang khói, mẫu cứ để nhi tử .”

“Thanh Tùng Quan?” Phùng phu nhân thấy cái tên quen, suy nghĩ một lát hỏi: “Vị quan chủ họ Phó ?”

Phùng Bằng trợn mắt: “Ngài ?”

Phùng phu nhân niệm thầm một câu “Vô Lượng Thiên Tôn” : “Nếu thật sự là đó thì chuyện của con chắc chắn sẽ giải quyết. Năm nay con vẫn cứ trốn trong phòng sách mãi nên , thành Trường An xảy nhiều chuyện.”

Sau đó, Phùng phu nhân kể chuyện ly kỳ về việc tiểu hầu gia của Vĩnh An Hầu phủ đổi hồn xảy nửa năm cho nhi tử , còn : “Vị quan chủ họ Phó, ngay cả hoàng thượng cũng kính nàng ba phần. Con gặp nàng âu cũng là duyên phận.”

Phùng Bằng ngờ rằng nữ nhân sống trong đạo quan rách nát ở nơi thâm sơn cùng cốc lai lịch lớn tới .

Hắn bắt đầu nghi ngờ theo bản năng, điều nàng thật sự là lợi hại, thế nên tin cũng tin thôi.

“Dù ngày mai cũng tới thôn trang một chuyến mới .” Phùng Bằng .

“Ta sẽ sai quản gia chuẩn những thứ cần thiết.” Phùng phu nhân đáp.

Hai mẫu tử trò chuyện thêm một lúc, Phùng Bằng thấy mẫu mệt thì chủ động cáo lui.

Hôm , ngay khi định tới thôn trang tìm những rủ bơi lúc , ai ngờ quản gia cho rằng: “Công tử cần tới thôn trang đó , tất cả hài tử bơi cùng ngài khi đó đều c.h.ế.t đuối hết . Thi thể của bọn họ tới nay vẫn tìm , chỉ ngài là cứu lên thôi.”

Phùng Bằng thế thì bỗng thấy sởn tóc gáy: “Bọn họ còn?”

“Phải, lúc đó thiếu gia sợ phu nhân thấy khó chịu cho nên cho phu nhân . Phụ mẫu của đám hài tử đó cũng đều đưa tới thôn trang khác cách đó cả trăm dặm. Giờ mà ngài tới đó thì cũng tìm bọn họ .” Quản gia tiếp.

Phùng Bằng cạnh chuồng ngựa, cả rét mà run. “Những đó đều đưa tới thôn trang nào ?” Hắn hỏi.

“Chuyện lão nô cần điều tra chút, là tới lúc đó thì gọi bọn họ tới gặp ngài ?” Quản gia hỏi.

“Không.” Phùng Bằng lắc đầu, xoay lên ngựa: “Ta sẽ tự tới gặp họ.”

Loading...