TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:31:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản gia còn gì để nữa, ông chỉ là quản sự trong phủ, thể mấy câu với chủ nhân nhưng nghĩa là thể rời khỏi phủ. Ông chọn vài tên hầu đáng tin cậy, để bọn họ theo tiểu công tử tới thôn trang, nếu chuyện gì xảy cũng thể giúp công tử thoát chân.

Phùng Bằng cưỡi ngựa, cách trăm dặm chỉ mất tầm hai canh giờ là tới. Lúc bọn họ tới thôn trang, thời gian lúc là chính ngọ.

Quản sự ở thôn trang ngờ rằng chủ nhân sẽ tới, một đám vội vàng tới nghênh đón. Phùng Bằng cũng định khua chiêng gõ trống, trực tiếp để quản sự dẫn đường tới gặp phụ mẫu của đám hài tử .

“Giờ đang là lúc bận rộn nhất.” Quản sự khó xử: “Bọn họ đều đang việc ngoài ruộng cả .”

Phùng Bằng thế thì gì, hầu bên cạnh quát lớn: “Công tử bảo ngươi dẫn đường thì cứ dẫn đường , nhiều thế gì.”

Quản sự đành sai bung dù, đằng dẫn đường.

Hôm nay trời nóng, Phùng Bằng khỏi phòng thì nóng ập tới cả chảy đầy mồ hôi. Mặt đất chân như đang nổi lửa, mỗi bước chân đều nóng bỏng vô cùng. Lúc , ngoài đồng ruộng vẫn còn đang miệt mài việc.

Phùng Bằng đặt hết cảnh tượng đó mắt, đám nông hộ đang nghỉ ngơi bên cạnh, hỏi: “Sao chỉ những đó việc ? Còn những khác đều nghỉ ngơi?”

Quản sự nịnh nọt : “Trước những sai chuyện, thế nên mới phạt tới nơi . Để phòng ngừa bọn họ mắc thêm lầm, tiểu nhân phân thêm công việc cho bọn họ.”

“Vậy ? Vậy đây chính là những gặp ?” Phùng Bằng hỏi.

Quản sự lập tức ngậm miệng.

Đầu óc của ông vốn linh hoạt cho lắm, nếu cũng chẳng phái tới thôn trang cách xa Trường An quản sự.

Phùng Bằng buồn để ý tới ông , tới đầu bờ ruộng, gọi đám nông hộ đang việc ở lên sai lấy dưa hấu và bánh.

Nhóm nông hộ tới, Phùng Bằng thấy làn da bọn họ ngăm đen, mặt hiện rõ sự già nua. Sự già nua của họ do tuổi tác gây , mà là vì công việc vất vả tra tấn.

“Các ngươi về , ở đây một lát.” Phùng Bằng đuổi hết , đó tự cắt dưa hấu cho các nông hộ, hiền hòa : “Nghỉ ngơi một chút .”

Hắn hỏi tại bọn họ vẫn còn việc trong khi những khác nghỉ ngơi. Hắn , những ở đáy xã hội giãy giụa để sống sót thì cần nhiều việc, hề sự công bằng nào ở đây. Cho dù khi hỏi cũng chẳng đổi gì.

Đám nông hộ liếc mắt , cuối cùng vẫn theo lời của vị quý nhân mặc y phục đắt tiền mặt , đưa tay nhận lấy dưa hấu, xuống đối diện . Để tránh việc bẩn vải lót bên , bọn họ chỉ dám bờ ruộng.

“Vị công tử , ngài tới tìm tiểu nhân chúng chuyện gì ?” Người trung niên vẻ lớn tuổi nhất trong bọn họ cẩn thận lên tiếng hỏi.

Phùng Bằng để bọn họ ăn xong dưa hấu trong tay mới : “Ta là Phùng Ngũ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-193.html.]

Sắc mặt của đám nông hộ đều mơ màng.

“Ta là Ngũ Lang Phùng gia xém chút c.h.ế.t đuối ở Lê Trang năm đó.” Phùng Bằng tiếp.

Lần , đám nông hộ đang ăn dưa hấu hoặc ăn xong đều đồng loạt về phía .

“Ngài chết?” Có một phụ nhân nhanh miệng hỏi, xong bà mới bản lỡ lời, rũ đầu im lặng.

Phùng Bằng thể cảm nhận đôi mắt của đám chứa đựng nhiều cảm xúc. Mặc dù quá rõ ràng, nhưng sự hận thù sâu trong lòng vẫn cách nào che giấu .

“Ngũ công tử đúng là phúc thọ dài lâu, ông trời phù hộ.” Người lớn tuổi nhất lên tiếng: “Chúng vẫn còn công việc thành, xin phép việc.”

Phùng Bằng thấy cánh tay của ông nổi đầy gân xanh, là ông cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc của .

Hắn đang định gì đó, cuối cùng vẫn nuốt những lời định ban đầu: “Về các ngươi cần vất vả như nữa. Ta sẽ trả khế ước bán cho các ngươi, ngoài sẽ tặng thêm tiền tài, các ngươi dùng nó mua đất cũng , buôn bán nhỏ cũng , dù về các ngươi sẽ tự do.”

Tự do?

Từ ngữ xa vời cũng khiến đám nông hộ cảm thấy vui vẻ hơn chút nào.

Bọn họ chỉ bình tĩnh lời cảm ơn, đó đồng ruộng, tiếp tục việc ánh mặt trời chói chang.

Phùng Bằng trong đám nông hộ đang âm thầm lau nước mắt, khoảnh khắc đó, cảm thấy lẽ nên gặp bọn họ.

Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, chính cũng quên, điều đối với bọn họ thì nó chắc chắn là ký ức đau khổ nhất.

Cho dù nguyên nhân của chuyện là gì, phụ mẫu mất hài tử vốn nên liên lụy.

Hắn dậy, gọi một tên hầu tới, sai lấy hết khế ước bán của những nông hộ ở đây tới. Bản leo lên ngựa, ngay cả nước cũng uống vội vàng rời khỏi thôn trang.

“Công tử, giờ chúng ? Về Trường An ?” Có hầu hỏi. Phùng Bằng về phía thành Trường An, : “Tới Lê Trang.”

Hắn vốn định hỏi cụ thể sự việc xảy như nào từ phụ mẫu đám hài tử đó, điều nãy nhận , nếu những lời đó thì thật sự quá tàn nhẫn với bọn họ.

Nếu thể hỏi bọn họ, thì thể tới thôn trang để hỏi những khác cũng .

Bọn họ rong ruổi một đường, khi tới Lê Trang qua nửa buổi chiều.

Quản sự Lê Trang nhận tin tức từ sớm, thế nên chờ đợi lâu, giờ thấy bọn họ xuất hiện vội vã chuẩn một bàn đồ ăn phong phú.

Loading...