Sau khi ăn xong, quản sự gọi mấy nông hộ về chuyện năm đó tới gặp mặt Phùng Bằng.
Chỉ là đám nông hộ gọi tới đều một mực chắc chắn rằng lý do xảy chuyện là vì đám hài tử cứ một mực dẫn Phùng Bằng bơi, thế nên mới gây chuyện. Ý của họ là Phùng Bằng hề trách nhiệm nào trong việc , thậm chí còn là liên lụy.
Nếu Phùng Bằng thật sự là một thích trốn tránh trách nhiệm, lẽ sẽ thật sự vui vẻ tin “sự thật” . Thế nhưng tính cách của dễ ghét, nếu chuyện liên quan tới thì chắc chắn tin.
Phùng Bằng hỏi chuyện xong thì bầu trời đen đặc, vốn định qua chỗ chiếc hồ đó để thử, điều trời tối dám gần, đành đợi sáng hôm sẽ ghé qua xem.
Nửa đêm, lúc đang ngủ giường, vì tâm sự nên ngủ cũng yên giấc. Trong lúc mơ màng, đột nhiên thấy lạnh, xung quanh cứ như gió mùa đông thổi ập , khiến nhịn mà trợn tròn hai mắt.
Hắn mở mắt thấy bầu trời đêm, trăng sáng thưa. Nhìn sang xung quanh thì là một mảnh ao hồ, ánh trăng chiếu lên mặt nước lấp lánh, lúc đang một mỏm đá ở giữa hồ, xung quanh là gió lạnh thổi vù vù ngừng.
Hắn bắt đầu hoảng sợ, vội vàng dậy từ tảng đá, lúc trong hồ nước mới dần hiện lên mấy chiếc đầu , bọn họ ngước đôi mắt lên, chăm chú về phía , một “” còn đang bơi tới gần.
“A!” Phùng Bằng sợ tới mức xoay bỏ chạy, thế nhưng nhảy khỏi tảng đá thì chân rơi mặt nước. Bên như vô rong rêu cuốn lấy chân , đang chậm rãi kéo sâu xuống hồ.
“Tên lừa đảo cuối cùng cũng xuất hiện .” Đó là giọng của một hài tử, êm tai tựa như chim chóc trong núi rừng , đồng thời cũng lạnh lẽo tới mức khiến Phùng Bằng sởn tóc gáy.
Hắn bò lên bờ, thế nhưng cơ thể mặt nước xung quanh bao lấy. Hắn còn cách nào khác đành đối diện với đám “” , ai ngờ mới , năm “” đó ở ngay lưng .
Lúc mới rõ ràng gương mặt của đám hài tử , lẽ vì ngâm trong nước quá lâu nên làn da trở nên trắng bệch, chút máu.
“Là các ngươi đúng !” Phùng Bằng giãy giụa kêu to: “Người bơi chung với đó là các ngươi đúng !”
Năm hài tử lời nào, chỉ dần chìm trong nước, cuối cùng bọn chúng phát từng tiếng đùa vui sướng.
Nước còn vượt qua đỉnh đầu, Phùng Bằng vươn tay nắm lấy cái gì đó, thế nhưng sự giãy giụa của chỉ phí công. Hắn thể cảm giác thứ gì đó ở bắt đầu quấn lấy cơ thể , chậm rãi kéo xuống hồ sâu.
Hắn ngẩng đầu, mặt nước tối đen bên .
Hóa chìm trong nước sẽ còn thấy ánh trăng nữa…
Vì thể hít thở, đầu óc của càng lúc càng mơ hồ, hai mắt cũng dần nhắm .
Vào lúc nửa sống nửa chết, trong đầu đột nhiên xuất hiện vài hình ảnh. “Ngươi quen thì đừng nên xuống hồ.”
“Vậy thì ngươi chỉ thể bên hồ rửa chân, tiếp tục xuống nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-194.html.]
“Tiêu , rơi xuống nước , mau tới cứu !”
Sau đó hình ảnh đổi thành cảnh giãy giụa trong nước, nắm thứ gì đó, dùng sức bám chặt chịu buông tay…
Phùng Bằng chợt mở to hai mắt. Hắn nhớ .
Lúc là tự rơi xuống nước, bọn họ vốn cứu , ai ngờ vì sợ hãi quá mức, ngược còn kéo cả bọn họ xuống nước.
Rõ ràng mới là hung thủ hại c.h.ế.t bọn họ. Hắn đúng là c.h.ế.t cũng hết tội.
Xin .
Hắn mở miệng lời xin , nước hồ đầy bùn tanh tràn ngập cổ họng, khiến trái tim cũng co rút đau đớn, chút khí cuối cùng trong phổi cũng từ từ tiêu hết.
Có lẽ con khi ranh giới của sự sống và cái c.h.ế.t thường sẽ nhớ đủ những chuyện trong quá khứ.
Hắn nhớ rằng, đây đúng là đầu tiên đối mặt với cái chết.
Bảy năm , vì quá ham chơi nên một hai hồ bắt cá, kết quả rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, còn liên lụy năm hài tử khác cũng c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng theo .
Khi đó linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, năm hài tử hợp sức với , đưa lên mặt nước nữa.
“Hắn thể c.h.ế.t , nếu chết, cha nương chúng chắc chắn cũng sống nổi. Hắn là chủ nhân, chúng là nô lệ, chủ nhân c.h.ế.t sẽ còn ai để tâm tới mạng sống của chúng nữa.”
“Ngươi đồng ý với chúng rằng trách phạt cha nương của chúng , rõ ? Nếu chúng c.h.ế.t cũng sẽ quấn lấy ngươi.”
Từng đoạn chuyện cũ hiện lên trong đầu, lúc Phùng Bằng nghĩ rằng bản còn thời gian nữa, cơ thể đột nhiên thứ gì đó bắt lấy, kéo khỏi mặt nước, vứt lên bờ.
Cú va chạm mạnh chỗ nước tràn trào ít, điều hồn phách Phùng Bằng rời khỏi cơ thể. Hắn thể thấy mấy tiểu hài tử ở trong nước cùng với một con rắn lớn ngay bên cạnh.
“Thần linh?” Năm tiểu hài tử thấy rắn lớn, cam lòng mà : “Sao ngươi cứu kẻ lừa đảo chứ!”
Rắn lớn chỉ quất đuôi, đáp lời bọn họ mà biến mất bóng đêm.
Phùng Bằng thấy rắn lớn xa, vội vàng với năm hài tử vẫn còn ở trong nước: “Là do sai, đây lúc tỉnh dậy, quên mất bộ chuyện xảy . Ta cầu xin các ngươi tha thứ, ngày hôm qua trả khế ước bán cho nhà các ngươi, về bọn họ sẽ tự do.”
Một hài tử trong đó lạnh : “Không vì ngươi sắp c.h.ế.t nên mới vội vàng trả khế ước bán ?”
“Không hiện giờ c.h.ế.t ?” Phùng Bằng khổ đáp: “Vốn dĩ cuộc sống mấy năm qua của đều là ăn trộm mà . Ta lời với các ngươi là hy vọng thể bồi thường cho các ngươi một chút. Xin , chuyện năm đó là do sai, là với các ngươi .”