TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-03-26 07:32:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ký ức của dừng lúc vứt lên bờ, giờ thấy tỉnh , vội vàng lời xin với năm con quỷ.

“Không cần xin nữa.” Năm con quỷ yếu ớt đáp: “Cứ dựa thỏa thuận đó của chúng , nếu ngươi thất hứa nữa, chúng chắc chắn sẽ nương tay.”

“Trước đó chúng những gì ?” Vẻ mặt Phùng Bằng mơ màng.

“Chẳng lẽ ngươi định thất hứa ngay bây giờ đấy ?” Vẻ mặt của năm con quỷ lập tức trở nên đằng đằng sát khí.

“Không , chỉ là nhớ lúc nãy chúng gì với mà thôi.” Phùng Bằng vội đáp: “Lúc nãy xém c.h.ế.t đuối ? Sau đó một con rắn lôi khỏi mặt nước, đúng ?” Hắn vẫn còn nhớ con rắn lớn đó là một con rắn đứt đuôi.

Năm con quỷ thấy dáng vẻ của cũng rốt cuộc là đang dối thật, bọn chúng nhắc giao dịch nãy một nữa, còn nhấn mạnh: “Về công đức của ngươi đều sẽ thuộc về chúng .”

“Chuyện thì vấn đề gì.” Phùng Bằng : “Lần nhất định sẽ nhớ kỹ, chắc chắn quên.”

“Nhớ kỹ thì mau cút .” Bọn chúng xong cũng chậm rãi chìm xuống nước.

Phùng Bằng thấy ao hồ trở vẻ yên bình như , cũng để tâm tới việc cả đang ướt đẫm, chân trần về phía thôn trang.

Đi nửa đường, nhịn đầu , nhớ tới một chuyện.

Bảy năm , tới thôn trang gặp một con rắn nhỏ bắt, chuẩn mang về hầm canh. Đó là đầu tiên thấy một con rắn còn sống, thế là lập tức . Sau đó, về từ núi, thấy nó cũng gì đặc biệt nên thả .

Hắn còn nhớ rõ, cái đuôi của con rắn đó khi cứu cuốc của nông dân chặt đứt.

Vạn vật linh, ngờ con rắn đó về báo ân.

Hắn khom lưng bái một bái về phía núi rừng đằng xa, khi mới xoay trở về.

Hắn ở thôn trang một đêm, sáng sớm hôm cũng cho phép hầu để lộ chuyện tối qua, tự cưỡi ngựa về nhà.

Vừa về, phát hiện chiều cao của vượt quá mẫu .

Phùng phu nhân cũng nhận điểm , vui vẻ tới mức bật , hỏi: “Chuyện đó giải quyết ?”

Phùng Bằng thấy chuyện cần cho phụ mẫu rõ, thế là kể rõ chuyện cứu và việc hại c.h.ế.t đám hài tử cho phụ mẫu : “Ngày mai con sẽ về Thủy huyện, nhà bọn họ ân cứu mạng với con, về mong phụ mẫu sẽ con âm thầm chăm sóc bọn họ hơn.”

Hắn gióng trống khua chiêng là vì thấy nếu lớn chuyện sẽ khiến các nông hộ chịu nhiều liên lụy cần thiết.

Phùng phu nhân ngờ sự thật là như thế, mà bà luôn oán hận chính là ân nhân của bà…

“Là do sai.” Bà : “Là lòng rộng rãi, thế nên mới tạo thành oan khuất cho bọn họ. Ta sẽ sai sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, còn những hài tử , cũng sẽ lên chùa Hộ Quốc, đốt đèn trường minh cho bọn họ.”

Trong lòng Phùng Bằng hiểu rõ, chuyện là do mẫu lòng rộng rãi, mà là vì những kẻ như bọn họ sẽ ít khi đối xử với phận thấp kém hơn giống một con .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-196.html.]

Điều cách nào cho phụ mẫu của , vì nếu tự trải qua những chuyện , chính cũng sẽ để ý tới.

“Vâng, những việc nhờ ngài giúp con xử lý.” Phùng Bằng đáp.

Hắn ở trong phủ nghỉ ngơi nửa ngày. Tối đó, mấy quen hồi kinh lập tức mời tới dự tiệc, Phùng Bằng cũng vui vẻ đồng ý.

Nơi tới là Quảng Tụ Lâu, cũng nếm thử quả vải nổi danh gần đây của Quảng Tụ Lâu.

Quả vải thật sự tươi ngon, cứ như mới hái từ cây xuống , điều khiến cực kỳ ngạc nhiên, thấy thế gian việc lạ nào là thể xảy . Hắn chính mắt thấy nghĩa là tồn tại.

Trong bữa tiệc, còn một tin tức khiến để ý.

Đó là Liễu gia ở Dương Châu sắp kết với Dư các lão.

Liễu gia Dương Châu chính là gia tộc của Liễu Phú Vân, còn Dư các lão chính là vị đại nhân trong câu chuyện đầu tiên kể ở quán của Phương Nhị.

Nếu Liễu Phú Vân kết với nhà ông , lòng đột nhiên cảm thấy điều chẳng lành.

Hơn nữa, chuyện của thể giải quyết thuận lợi như cũng công khuyên nhủ đó của Liễu Phú Vân. Ân tình lẽ bây giờ thể trả .

Hôm , Phùng Bằng rời kinh xuống nam, chuẩn tới Tu Thủy mới tới Thủy huyện, kết quả là đường gặp Thẩm Tích đang định tới Hoa Sơn.

Sau một thời gian gặp, Phùng Bằng nhận Thẩm Tích trưởng thành ít, con cũng còn thích như nữa. Thanh kiếm trong tay nàng từng rời khỏi , ngay cả khóe mắt đuôi mày cũng đều chứa đựng chút dấu vết xưa cũ.

“Ngươi đang định ?” Hắn hỏi Thẩm Tích. “Hoa Sơn.”

“Hoa Sơn , đó đúng là một nơi nên tới.” Phùng Bằng : “Vậy khi tới Hoa Sơn thì ?”

“Sẽ tới nơi khác.”

“Nếu nơi khác cũng hết thì sẽ về nhà ?”

Câu của khiến Thẩm Tích đáp lời thế nào.

Nàng vốn là lén trốn khỏi nhà, về nhà thì chắc chắn về, thế nhưng khi qua non sông nước biếc, nàng về để chịu sự quản lý.

Phùng Bằng thấy nàng im lặng, hỏi: “Ngươi chuyện gì mà ?”

Thẩm Tích suy nghĩ, đáp: “Nếu thể, bộ khoái.” Đây là công việc đầu tiên nàng tiếp xúc, nàng cũng cảm thấy nó đáng ghét, thậm chí khi thành điều gì đó còn thấy thành tựu.

“Bộ khoái ?” Phùng Bằng lôi sự nguy hiểm để nàng đổi suy nghĩ, ngược còn cầm bút mực mang theo bên một phong thư: “Nếu ngươi thật sự bộ khoái thì thể cầm phong thư tới phủ Phùng thượng thư ở thành Trường An, lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Thẩm Tích nhận lấy phong thư, nàng gì đó nhưng thuyền của Phùng Bằng chuẩn rời bến. Hắn lời tạm biệt với nàng : “Thẩm hiệp nữ, duyên sẽ gặp .”

Hai chắp tay từ biệt bên bến thuyền.

Trong ngày hè , hết thảy những cuộc gặp gỡ và chia ly chắc là sự bắt đầu của một đoạn duyên phận khác.

Loading...