Trong lúc Phùng Bằng xuôi nam, Thủy huyện cũng đang náo nhiệt.
Thanh Tùng Quan sấm sét đánh thành một đống đổ nát, nhóm thợ thủ công trong rừng hòe xây dựng đạo quan to lớn hơn nữa, nên đất nền cũng rộng lớn hơn.
Trên núi Nhạn Quy một tòa đạo quan nhỏ thì ai gì, thế nhưng nếu xây một cái lớn thì tất nhiên sự đồng ý của quan phủ.
Mỗi tấc đất đều thuộc về hoàng đế.
Chỉ khi công văn phê chuẩn của quan phủ thì miếng đất đó mới xem như là sở hữu hợp pháp.
Đỗ huyện lệnh vẫn hề đám thợ thủ công trong rừng hòe đang để ý tới , ông rời khỏi phủ nha, đang chuẩn tìm Tôn Hạc uống rượu giải lao.
Có điều khi cả hai bước tửu lầu Giang Nguyệt, đẩy cửa phòng riêng thì thấy một sắn ở đó.
“Phó quan chủ?” Tuy Đỗ huyện lệnh là hàng xóm lâu ngày với vị , thế nhưng quan hệ giữa cả hai vẫn thuộc dạng nửa vời. Mỗi tết lễ ông đều chuẩn lễ vật sai mang tới đạo quan, thế nhưng vị giờ từng tỏ vẻ gì cả. Hôm nay nàng đột nhiên xuất hiện, khiến lòng ông thấy căng thẳng.
“Đừng lo lắng.” Phó Yểu hiệu cho hai xuống: “Ta tới đây là vì mua một mảnh đất núi Nhạn Quy. Ngươi cũng toà đạo quan của phá hết , cần xây dựng từ đầu. Ta nghĩ nghĩ , đạo quan đó cũng khế đất của quan phủ, mà giờ nếu xây mới mà các ngươi san bằng nó thì đây sẽ lý do gì để ngăn cản, thế nên tới đây là vì mua miếng đất đó.”
“Hóa là chuyện .” Đỗ huyện lệnh nhẹ nhàng thở một : “Chuyện cần quan chủ bỏ tiền, sẽ sai chuẩn khế đất mang tới tận cửa cho ngài.”
“Đừng, chuyện thể dùng tiền để giải quyết thì thiếu ân tình.” Phó Yểu phe phẩy cây quạt ngọc trong tay : “Hơn nữa vẫn tính đất mà là bao nhiêu. Đây là bản vẽ, ngươi cứ xem một chút thì hơn.”
Đỗ huyện lệnh nhận lấy bản vẽ, sững sờ: “Đây…”
Mảnh đất trong bản vẽ thật sự lớn, gần như bao gồm cả Phương gia thôn thì cũng thôi , nhưng khi nó còn chiếm hết cả nửa ngọn núi Nhạn Quy luôn mất.
“Chuyện sợ là tự quyết .” Đỗ huyện lệnh rõ.
“Ngươi là quan phụ mẫu của Thủy huyện, tự quyết ?” Phó Yểu phe phẩy cây quạt, đôi mắt ông chăm chú khiến sống lưng Đỗ huyện lệnh toát đầy mồ hôi: “Hay là ngươi chủ chuyện nữa?”
“Không , chủ yếu là vì miếng đất thật sự quá lớn.” Đỗ huyện lệnh đáp: “Dù là ngài định xây dựng đạo quan cũng tới mức bao lấy bộ Phương gia thôn luôn chứ?”
“Nếu một hai thì ?” Phó Yểu hỏi: “Chỉ cần cho miếng đất , giá cả ngươi cứ tùy ý.”
“Cái …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-197.html.]
“Ta tới tìm ngươi là vì kinh phiền bệ hạ.” Phó Yểu tiếp: “Nếu tới kinh thành hỏi, lẽ bệ hạ sẽ nhỏ mọn như .”
Đỗ huyện lệnh lập tức do dự.
Ông ở đây huyện lệnh, phụ ở kinh thành thường xuyên thư nhắc nhở ông thông minh hơn chút.
Chuyện bệ hạ qua với vị ông cũng chút ít. Nếu nàng thật sự kinh tìm bệ hạ, thánh nhân lẽ cũng sẽ nhỏ mọn với nàng.
“Vậy… .” Ông suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý chuyện sự thúc giục của Tôn Hạc.
Phó Yểu thấy ông mở miệng, tiếp tục phe phẩy cây quạt, mỉm : “Thật ngươi cũng cần sợ hãi tới . Đạo quan cũng khác chùa miếu là bao, đám nhà chùa thậm chí còn chiếm hết mấy ngàn mẫu ruộng , tới lượt Đạo gia chúng thì ? Hơn nữa, tuy Phương gia thôn danh nghĩa là thu mua, nhưng cũng sẽ đuổi các bá tánh ở trong đó ngoài, điều về quan gia đây quyền nọ nơi đó nữa mà thôi.”
Đỗ huyện lệnh nàng sẽ đuổi các bá tánh thì trong lòng cũng thấy hơn chút.
“Vậy thì . Công việc cụ thể, đợi ngày mai sẽ sai tới đạo quan bàn kỹ hơn với ngài.” Đỗ huyện lệnh .
“Được.” Phó Yểu gấp quạt , dậy : “Ta phiền các ngươi uống rượu nữa.”
Tuy nàng thế, Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc vẫn dậy, cung kính tiễn nàng rời khỏi phòng riêng.
Phó Yểu , Đỗ huyện lệnh thở dài: “Ta chỉ sợ xây dựng quá lớn sẽ hao tài tốn của thôi.”
Ông là tài giỏi gì, thế nhưng vẫn luôn hướng về bá tánh.
Tôn Hạc : “Hao tài tốn của thì đến mức. Mọi chuyện thế nào thì ngày mai chúng cứ tới thư viện hỏi là , xem thử .”
“Cũng .”
Hôm , Đỗ huyện lệnh dẫn tới thư viện, hết chuyện mua đất của đạo quan cho , hỏi ý ông xem như thế .
Lục An trực tiếp trả lời, chỉ hỏi các học sinh xung quanh: “Các trò thấy thế nào?”
Câu trả lời của các học sinh xung quanh hề giống , điều đa đều phản đối việc xây dựng rầm rộ.
“Đó chỉ là một tòa đạo quan mà thôi. Các bá tánh ở Thủy huyện đa đều cả một bộ y phục tươm tất mà mặc, ở cũng là ở nhà tranh vách đất. Người thật sự vất vả đang mỗi ngày âu sầu vì bữa cơm manh áo, ăn thể ở nhà cao cửa rộng, việc quá châm chọc ?”