Hai tự tới Phương gia thôn một chuyến, cả hai hề chút bất mãn nghi ngờ nào, thế nên phát hiện nhiều thứ mới.
Ví dụ như việc trong Phương gia thôn tăng cao, nhờ thế mà một nơi chỉ thu hút thương nhân tứ phương bắt đầu tỏa sáng một con đường sống khác.
“Thương nhân?” Đỗ huyện lệnh như nắm điều gì đó.
Tuy trong sĩ nông công thương, thương xếp ở cuối, nhưng nơi cũng phân chia cấp bậc rõ ràng tới . Thế nhưng trong lòng ông vẫn suy nghĩ, nếu như đều buôn bán hết thì ai sẽ ruộng đây? Cũng do thái độ thế nên ông từng đặc biệt để ý tới thương nghiệp.
Nếu thương nghiệp hưng thịnh, quan phủ ở trung gian thể kiếm ít tiền thuế, khi đó sẽ là một tình huống khác.
Ông thấy bản cần cẩn thận sắp xếp suy nghĩ.
Lục An ông về ý tưởng của , khuôn mặt cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng, mở miệng chỉ bảo ông .
“Sao bệ hạ còn quá bài xích với thương nghiệp như nữa? Chính vì nguồn thu của quốc khố năm đa đều tới từ thuế thương nghiệp. Chỉ tính riêng Thủy huyện, nếu như thương nghiệp hưng thịnh, tiền thuế thu nhập thể dùng để giúp đỡ dân. Cho dù là xây cầu lót đường, gieo hạt, trồng cây đều là những việc ích với bá tánh, đối với bản ngươi cũng là một kiểu thành tích.”
Đỗ huyện lệnh cạnh lời dạy bảo, khi trở về, ông nhịn mà hết những thứ thấy, tấu chương.
Có điều ông lập tức đưa về kinh thành, quyết định đợi tới lúc đạt thành tích mới dâng lên .
…
Phó Yểu ở mộ của Chung Ly hai ngày, Trịnh thợ thủ công bên rừng hòe cuối cùng cũng mang kiếm cổ sửa chữa tới.
Thanh kiếm mà nàng nhặt trong Hồ Bà hư hại nặng, thế nên nhờ các thợ thủ công trong rừng hòe xem xét thanh kiếm rốt cuộc từ gì. Nhóm thợ rèn trong rừng hòe tỏ cực kỳ hứng thú, đó trực tiếp sửa chữa thanh kiếm.
Phó Yểu thanh kiếm phiếm màu xanh đen trong hộp, cầm lên hỏi: “Bọn họ thanh kiếm rốt cuộc từ gì ?”
“Tên cụ thể thì họ .” Trịnh thợ thủ công đáp: “Thế nhưng bọn họ thể chắc chắn rằng khi thanh kiếm rèn đúc, từng dùng sống hiến tế.”
Kiếm hiến tế khác với kiếm bình thường, mặc dù ngoài sẽ hiểu lắm, cũng cảm nhận gì, thế nhưng đối với thợ rèn lâu năm thì vẫn thể cảm nhận .
“Ồ?” Phó Yểu cũng về chuyện hiến tế khi đúc kiếm, thế nhưng thời bây giờ thì ít khi thấy cách như .
Bây giờ thợ rèn rèn kiếm dễ hơn nhiều, còn cần dùng đến cách hiến tế để tạo một thanh kiếm nữa, hơn nữa cũng cứ hiến tế là sẽ tạo một thanh thần binh lợi khí, nên ai cũng dám sử dụng phương pháp nguy hiểm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-199.html.]
“Đây là một thanh cổ kiếm thời Xuân Thu.” Trịnh thợ thủ công : “Tiếc rằng nó hỏng mất .”
Nếu , giá trị của thanh kiếm thể cao tới tận trời. Cổ kiếm còn hiếm hơn nhiều so với các loại đồ cổ khác.
“Thì là thời Xuân Thu.” Phó Yểu thanh kiếm trong tay, múa may một chút : “Cảm giác cũng tệ, vất vả cho nhóm của Trịnh sư phụ .”
“Ta chỉ là kẻ chạy việc thôi, vất vả.” Trịnh thợ thủ công xua tay, xung quanh ngôi mộ: “Chung Ly ?”
“Y đang bận.” Phó Yểu ít khi phiền y, hai tuy ở chung một mộ nhưng gặp mặt khác bình thường là bao.
“Vậy phiền y nữa.” Trịnh thợ thủ công tủm tỉm : “Về còn mong Phó cô nương giúp đỡ y nhiều, như thì chúng mới yên tâm .”
Phó Yểu lắc lắc thanh kiếm trong tay ngừng, hai mắt về phía : “Ta chăm sóc cho y á? Mơ tưởng.”
“Y chăm sóc cô nương cũng đúng, dù khác lắm.” Trịnh thợ thủ công hì hì: “Ta về , nếu việc gì sẽ tới tìm ngươi .”
Phó Yểu rời như đang chạy trốn, trong lòng bọn họ hiểu sai mối quan hệ giữa nàng với Chung Ly ở chỗ nào . Có điều chuyện càng giải thích sẽ càng rắc rối, nhất cứ như gì là .
Phó Yểu đặt kiếm lòng bàn tay, thấy thanh kiếm cứ gì đó kì lạ.
Khi còn ở khách điếm, nàng thể cảm nhận mùi m.á.u tươi thấu tận trời, bây giờ nắm trong tay cảm nhận một tia sát khí nào. Cả linh hồn tối hôm đó nữa, gần như chui rúc trong thanh kiếm, thể nào bắt .
Nàng búng nhẹ lên thanh kiếm, khiến cổ kiếm phát từng tiếng “ong ong”.
Phó Yểu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cầm kiếm phòng đặt quan tài, ngọc quan, thanh kiếm đặt ở bên ngoài.
Nàng xuống trong im lặng, ban đầu thanh kiếm động tĩnh gì, mãi một lúc lâu , thanh kiếm cuối cùng cũng khống chế nữa, linh khí của ngọc quan bắt đầu chảy về phía nó.
Ngay khi nó đang hút linh khí trong vui sướng, đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ vui vẻ: “Mới mà nhịn ?”
Thanh kiếm lập tức dừng việc hút linh khí, kiếm trở về trạng thái giả c.h.ế.t như .
“Còn giả vờ.” Phó Yểu đưa tay tóm lấy, kéo một linh hồn mờ nhạt từ trong kiếm .