TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-03-27 02:51:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đó là thời đại đầy nhiệt huyết, để sinh tử mắt.

Tiếc rằng chỉ kịp tóm lấy cái đuôi của thời đại đó, từ khi mua một thanh kiếm ở một cửa hàng nhỏ, đang chuẩn hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa thì triều đình bỏ rơi du hiệp.

Hoàng đế lệnh cho quân lính bao vây tiêu diệt du hiệp, biến những du hiệp chỉ giúp đỡ khác đó trở thành quá khứ.

Khi đó chỉ là một giang hồ nghèo túng, mỗi một thanh kiếm quèn.

“Cả đời từng một việc nghĩa hiệp nào, cũng từng g.i.ế.c ai. Cuối cùng, chỉ bởi c.h.ế.t vì uất ức nên mới thành quỷ, hèn nhát đạo hạnh.” Tàn hồn : “Ta yếu đuối thì thôi , còn liên lụy tới ngươi, cả đời chạm một giọt máu.”

Thanh kiếm đáp . Nó hết sức .

Trước khi c.h.ế.t thể ở bên cạnh thì cũng xem như là viên mãn. Chỉ hy vọng tên ngốc nghếch nhà đừng quá đau lòng.

Một một kiếm cùng rời khỏi Thủy huyện. Cùng lúc đó, Phùng Bằng chuẩn rời khỏi Tu Thủy huyện tình cờ gặp cha con Phó Thị Lang.

“Phó thúc?” Phùng Bằng Phó Thị Lang cách chức, trong lòng cực kỳ đáng tiếc cho vị trưởng bối , cũng định nhắc tới chuyện vui đó: “Ngài dẫn Cửu Nương thế?”

Phó Thị Lang tới Giang Nam một thời gian, danh nghĩa là vì nản lòng thoái chí nên tới đây du ngoạn, suốt thời gian qua vẫn thường dẫn nữ nhi khắp nơi, ngắm những nơi nổi danh.

“Ta định tới gặp Phú Vân.” Phó Thị Lang .

Nếu ông tình cờ ngang qua nơi thì cũng gặp mặt một mới , chừng chuyện gì thì còn thể nhờ giúp đỡ.

“Ngài tới Tu Thủy ?” Phùng Bằng vui mừng mặt: “Vừa cũng tới tìm Liễu , là chúng chung .”

“Nếu thế thì cùng thôi.” Phó Thị Lang ngoài chỉ dẫn theo hai . Một là Kỳ Phương, còn là nha bên cạnh nữ nhi, thế nên cước trình cũng thoải mái.

Bọn họ cùng lên một con thuyền, dọc theo đường thủy xuôi nam, mãi tới khi địa phận Giang Châu, tất cả định tiếp tục theo hướng Hồ Bà để tới Tu Thủy, ai ngờ tin rằng dạo Hồ Bà bình yên, cơ bản thì chẳng ghe thuyền nào dám ghé qua.

“Có chuyện gì ?” Phùng Bằng hỏi.

“Là do đám hải tặc gây chuyện.” Nhà đò đáp: “Lúc , nào thuyền qua đó đều tóm , giờ Tu Thủy huyện huyện lệnh mới, nên chỗ đó đánh lắm, thường ai dám tới gần.”

Cho dù thì cũng là những còn cách nào khác.

“Chúng vẫn nên xe ngựa .” Xe ngựa sẽ đường vòng khá xa, đương nhiên sẽ tiện bằng thuyền, nhưng bọn họ chẳng ai là hiệp khách tài cao gan lớn, nếu còn nghĩ cho mạng nhỏ của thì cũng nên cẩn thận hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-206.html.]

“Cũng đành thế.”

Ngồi xe ngựa suốt một ngày một đêm mới tới Tu Thủy, Liễu Phú Vân nhác thấy Phó Thị Lang thì mừng sợ.

Tuy ở Trường An nhưng vẫn luôn để tâm tới những việc xảy ở đó. Chuyện của Phó Thị Lang và Phó gia cũng tới. Sau chuyện của Tam Nương, xem thường Phó gia , giờ tin Phó Thị Lang bãi quan, thoát khỏi Phó gia thì cũng xem như là trong cái rủi cái may.

Sau bữa tiệc đón gió tẩy trần, Phó Thị Lang hỏi Liễu Phú Vân chuyện về đám hải tặc: “Cứ tiếp tục như cũng là cách. Giang Châu đa đều dựa đường thủy, ngươi cứ như cũng thể cản mãi .”

Ở Giang Châu , đường thủy cực kỳ phát triển, gần như các hoạt động đều diễn sông nước. Mặc dù việc Liễu Phú Vân đều là vì bá tánh, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến nhiều kẻ vui.

“Vãn bối , điều lúc giương cung thể bắn.” Liễu Phú Vân khổ : “Đám hải tặc bao vây mấy , thế nhưng bọn chúng là thỏ khôn ba hang, cách nào bắt hết. Nếu hai tháng tới mà còn xong việc, lúc đó lẽ sẽ im lặng rút quân.”

Hắn vốn tưởng đó chỉ là một đám hải tặc nhỏ đơn giản, dù Hồ Bà rộng thì cũng điểm cuối, đám hải tặc chắc chắn thể chạy thoát . Ai ngờ chuyện như mong , đúng là xem thường đám sống nhờ việc hại kẻ khác .

“Đây vấn đề ngươi cần lo.” Phó Thị Lang . Ông lớn hơn Liễu Phú Vân nhiều, chỉ dò hỏi một chút đoán phần lớn chuyện: “Phạm vi của Hồ Bà rộng, xung quanh thiếu các huyện trấn. Đám hải tặc đó tiêu diệt hết chỉ vì bọn chúng may mắn mưu mẹo, mà là đầu bọn chúng còn một cây dù lớn che chở.”

Liễu Phú Vân lập tức hiểu : “Ý ngài là trong quan phủ cấu kết với đám hải tặc đó?”

Nếu như thế thì đúng là trách .

“Nếu ngươi tiêu diệt đám hải tặc , chỉ mang quân xuống nước mà đánh là , cuối cùng còn tự dẫn lửa thiêu .” Phó Thị Lang tiếp tục chỉ dẫn : “Nếu ngươi diệt, thì hãy đưa chúng lên bờ, nhất là đóng cửa đánh chó. Còn đánh chó ở thì cũng chú ý, mang chó địa bàn của để g.i.ế.c thì mới là thịt của .”

Liễu Phú Vân chìm suy nghĩ.

Phùng Bằng ở cạnh xong cũng nhịn mà bưng ly kính Phó Thị Lang, thở dài : “Quả nhiên là gừng càng già càng cay.”

Phó Thị Lang chỉ vẽ một con đường, tự cầm tay dạy bảo. Lúc tiệc tàn, ông dẫn nữ nhi nghỉ, bỏ Liễu Phú Vân và Phùng Bằng vẫn tiếp tục thương lượng.

Vài ngày , ở giữa sông nào đó ngoài Tu Thủy huyện, nam tử nhà nông đang rửa chân, đột nhiên thấy bên bãi sông thứ gì đó lập lòe phát sáng.

Nam tử lập tức gạt đống sỏi cát , thấy trong đống hỗn loạn đó loé lên chút ánh vàng.

“Vàng?” Nam tử cực kỳ hưng phấn, vội vàng mò tìm trong nước sông.

Hành động kỳ lạ của nam tử qua đường chú ý, chẳng mấy chốc thứ hai phát hiện việc trong sông vàng.

Lời đồn nhanh chóng truyền khắp nơi, ngày càng nhiều tụ tập ở bên dòng sông, đúng lúc đó, quan phủ dẫn binh lính đến phong tỏa sông , thậm chí là cả mấy thửa ruộng gần , cho các bá tánh tới gần, đồng thời cũng cho phép các bá tánh loan việc ngoài.

Thế nhưng hành động của quan phủ gây động tĩnh quá lớn, hơn nữa còn cho phép bá tánh đãi vàng, trong huyện ai mà , dù quan phủ chèn ép thì tin tức cũng nhanh chóng lan tràn ngoài.

Loading...