Đối với việc Tu Thủy đột nhiên xuất hiện mỏ vàng, mặc kệ các bá tánh đồn thổi cỡ nào, phía quan phủ vẫn chối nhận, cũng tiếp tục cho phép khác tới gần đoạn sông . Điều khiến càng nhiều cảm thấy kỳ lạ hơn.
Tin tức truyền tới tai bọn hải tặc, đám lâu la hỏi: “Đại đương gia, chúng cần tìm hiểu cho kỹ ?”
Đó chính là mỏ vàng đấy!
Từ khi tên họ Liễu tới, bọn chúng khai trương gì suốt hai tháng qua , cứ tiếp tục như thế thì hải tặc còn ý nghĩa gì nữa. Nếu chúng cướp lấy mỏ vàng đó của riêng, bọn chúng cũng cần hải tặc nữa, cứ thế mà tan rã, ai về nhà nấy, vợ ai nấy cưới, sống hạnh phúc ấm êm.
Đại đương gia đám thuộc hạ đang chờ mong , lạnh mặt mắng: “ là một đám ngu xuẩn! Thiên hạ gì chuyện như thế? Trước nay Tu Thủy xuất hiện vô quan viên, chỉ một phát hiện mỏ vàng ? Nơi bây giờ trong tay tên họ Liễu , đang đấu với chúng đột nhiên phát hiện mỏ vàng, chuyện khác nào mồi câu đợi chúng đến cắn. Nếu chúng mà tới đó thì là tự dâng tới cửa mới đúng.”
“Tên họ Liễu xảo quyệt tới thế ạ?” Đám hải tặc lập tức kinh hãi. Vàng thì đúng là đáng giá thật, nhưng quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chúng .
“Hừ, tóm , kẻ nào hết. Nếu ai dám thì đừng mà về nữa.” Đại đương gia lệnh.
Nghe mệnh lệnh của , dù bất kỳ ai thì cũng chỉ đành tạm thời giấu xuống đáy lòng.
…
Tu Thủy.
Tuy chuyện mỏ vàng thể dụ đám hải tặc tới đây nhưng ít bá tánh vẫn đang cố đào bới. Ngoại trừ nơi mà quan phủ canh giữ, ngày nào cũng nhiều ôm hy vọng may mắn, một đêm phất nhanh mà tới đào vàng.
Thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày, nhóm hải tặc vẫn động tĩnh gì, Phó Thị Lang buông lời khen ngợi ngừng: “ là hậu sinh khả úy*.”
*Hậu sinh khả úy = lớp giỏi hơn lớp : Câu dùng để khen ngợi trẻ tuổi. Có xuất xứ từ “Luận ngữ – Tử hãn”
Kỳ Phương cạnh hầu hạ vẫn hiểu chuyện gì, hỏi: “Lão gia, Liễu đại nhân đặt cái bẫy lộ liễu quá chứ? Nếu mà là hải tặc, cũng sẽ cắn câu.”
Phó Thị Lang vuốt râu: “Ai là hải tặc cắn câu?” Kỳ Lang càng thấy khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-207.html.]
Khoảng nửa tháng trôi qua, chuyện Tu Thủy vàng bên ngoài , mà quan viên trong Tu Thủy huyện vẫn cứ “Im lặng phát tài”, trực tiếp phủ nhận lời đồn với ngoài, thế nhưng hành động đào vàng hết sức đáng để tâm.
Cùng lúc , ở trăm dặm ngoài xa, tàn hồn vẫn đang ôm thanh cổ kiếm, tìm thợ rèn khắp nơi để mong cơ hội sửa chữa thanh kiếm.
Thế nhưng hỏi nhiều thợ rèn, bọn họ cổ kiếm xong đều lắc đầu, tỏ vẻ thể nào sửa nữa.
“Thật sự còn cách nào khác ?” Tàn hồn liên tục hy vọng liên tục thất vọng, cuối cùng tìm một vị tiền bối giỏi về rèn đúc, tỏ vẻ bản thể tìm vô vàng bạc, chỉ cầu xin đối phương giúp sửa kiếm.
“Không là giúp ngươi, mà là phương pháp rèn đúc thanh kiếm thất truyền . Đó chỉ là điều thứ nhất, thứ hai là lúc thanh kiếm đúc, thợ rèn lẽ dùng chính để hiến tế nên mới tạo thanh bảo kiếm thế . Hiện giờ kiếm của nó đầy đủ, nếu đúc thì vẫn , nhưng vì một thanh kiếm mà nhảy lò rèn chứ?” Người tiền bối đó .
“Ta .” Tàn hồn u buồn chào tạm biệt vị tiền bối, ôm kiếm tới bờ sông.
Thanh kiếm trong lòng vẫn động tĩnh gì, ngước cảnh hoàng hôn đang dần khuất bóng ở nơi xa.
Thật .
Ở cạnh thanh kiếm nhiều năm như , kiếm ngày càng thích chuyện, thể cảm giác .
Xung quanh kiếm cũng lượn lờ thở hủ bại, khiến yên… sợ bạn sống chung mấy trăm năm qua của sẽ bỏ mà .
“Nếu cơ thể thì quá.” Tàn hồn thầm thì ở bờ sông: “Thế thì thể cùng ngươi hòa một. Tiếc rằng thi cốt của sớm hóa thành một nắm đất vàng.”
Thanh kiếm trong lòng phát một tiếng “vù vù”, hình như đang an ủi ôm lấy .
“Không ngươi còn nhớ đầu tiên chúng gặp , khi đó chỉ liếc mắt trúng ngươi. Lúc nghĩ, đây chắc chắn là một thanh kiếm .” Sau đó mang tất cả đồ đáng giá để mua nó.
Mấy trăm năm trôi qua, ban đầu còn thấy dài, thế nhưng khi đầu , chuyện giống như chỉ mới xảy ngày hôm qua.
“Ta là kiếm khách, nếu là một kiếm khách thì kiếm chứ? Ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ tìm cách để sửa ngươi.” Tàn hồn đầy hứa hẹn.