Thẩm Tích kinh ngạc một lát, cuối cùng gật đầu : “Được, con sẽ .”
Cha Thẩm xoa đầu nàng hệt như lúc còn nhỏ, : “Ta sẽ ở Trường An một thời gian, dạy hết tuyệt học cho con.”
“Tuyệt học của ?” Thẩm Tích lắc đầu: “Con học cách trộm cướp .”
“Ai bảo dùng để ăn trộm? Mèo thói quen của chuột sẽ dễ bắt chuột hơn nhiều ?” Cha Thẩm .
Thẩm Tích xong, tự nhiên thấy lý: “Con học.”
Ngay khi cha con Thẩm Tích đang ăn thịt uống rượu, thánh nhân trong cung sai đưa thanh Thần Quang tới chỗ Ninh Khang.
Ninh Khang cầm Thần Quang đợi đến khi trời tối, cuối cùng cũng gặp nữ nhân .
“Đây là thanh kiếm thật.” Ninh Khang với nàng.
Phó Yểu rút kiếm , xoay cổ tay, vẽ một đường kiếm xinh trung, lấp lánh ánh trăng.
Duy chỉ một điều đáng tiếc là thanh kiếm kiếm hồn, mất linh khí, qua thì chỉ cảm thấy dùng hơn bảo kiếm một chút mà thôi.
Phó Yểu cất kiếm, hỏi: “Ngươi đổi cái gì?” “Đổi cái gì cũng ?” Ninh Khang hỏi.
“Tất nhiên.”
“Làm hoàng đế cũng luôn?”
“Chỉ cần ngươi thì thôi.” Phó Yểu : “Có điều chút đồ của ngươi mà lên hoàng đế Đại Chu ca ca thì quả đúng là mơ mộng, thể đưa ngươi qua hòn đảo bên cạnh nữ hoàng.”
“Nghe qua đúng là khiến động lòng.” Ninh Khang đáp: “Có điều nơi đó quốc thổ Đại Chu, đành thôi . Ta giảm một chút, vương hầu thì ? Hoặc là dùng thanh kiếm thể đổi vị trí nào cho ? Nếu Phó quan chủ ngại thì xin cứ thẳng.”
“Thú vị.” Phó Yểu khí vận lượn lờ xung quanh Ninh Khang, đám khí vận đó mang màu tím, len lỏi chút ánh vàng: “Thật ngươi hỏi là nếu để ngươi gả tới Tây Nam thì thể khống chế Tây Nam , đúng ? Có thể nắm bộ Tây Nam thì dựa chính ngươi thôi, thanh kiếm đủ để giúp ngươi giữ một cái mạng.”
Suy nghĩ giấu trong lòng khác cũng khiến Ninh Khang thấy hổ, nàng mỉm hào phóng, : “Nếu thì giao dịch cũng đáng giá.”
Nàng mới dứt câu, Phó Yểu thấy ánh sáng màu vàng đang bao quanh nàng dày thêm một chút.
Cái còn liên quan tới khí vận nữa .
“Thánh nhân và Hoàng hậu đều cho rằng ngươi phản kháng với cuộc hôn nhân .” Phó Yểu đầy hứng thú: “Không ngờ rằng ngươi sẽ lựa chọn điều .”
“Ta là trưởng công chúa của Đại Chu, bảo vệ Đại Chu là bổn phận của .” Ninh Khang .
Cho nên ngay từ đầu, nàng định từ chối hôn sự . Điều nàng nghĩ tới là tìm một đường sống sót. Cuộc giao dịch tối nay cũng chính là tấm bùa bảo vệ cho nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-214.html.]
“Rất khí phách.” Phó Yểu nàng , thông qua nàng mà nhớ tới những từng gặp.
Đôi khi nàng cảm thấy, lẽ việc nàng trở về như là do ông trời cố tình nhắm một mắt mở một mắt, giúp những kẻ trái tim mạnh mẽ đạt kết cục viên mãn nhất.
“Bao giờ ngươi dùng kiếm xong thù cứ đưa tới phủ quốc sư là .” Phó Yểu .
Hiện giờ thế tử Trấn Nam Vương vẫn còn đang tìm kiếm khắp nơi, sính lễ mà kèm theo đồ dỏm thì thật là mất mặt.
“Được.”
…
Ngày hôm , thế tử Trấn Nam Vương thánh nhân triệu cung. Sau đó, hôn sự của trưởng công chúa xác định, thời gian xuất giá cũng quyết định bảy ngày .
Bảy ngày trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Sau một loạt những nghi thức xa hoa, đội đưa dâu của trưởng công chúa nhanh chóng rời khỏi kinh thành trong sự đưa tiễn của vô bá tánh thành Trường An.
Cha con Thẩm Tích cũng là một trong những xem.
Cha Thẩm ở Trường An một tháng, thấy triều đình để ý tới thì cũng yên lòng hơn nhiều.
Ông chuẩn tinh thần, để nếu triều đình bắt và nữ nhi, ông sẽ dẫn nữ nhi rời , điều bây giờ xem vị Phùng đại nhân đó đáng tin cậy, xử lý xong xuôi chuyện của ông , ông cũng cần lo lắng nữa.
Đợi chuyện kết thúc, Thẩm Tích ăn cơm với phu , một lát, đột nhiên nàng phát hiện trong tay phụ thêm một thứ.
Món đồ đó là một cây quạt bằng ngọc, mỗi nan quạt đều từ bạch ngọc nhất, bề ngoài trơn bóng, cực phẩm hiếm . Cũng chính vì như mà Thẩm Tích càng cây quạt càng thấy quen.
“Cha, trộm đồ đấy ?” Thẩm Tích phụ đầy căm tức.
“Nói bậy, trộm cái gì mà trộm, đây là mượn.” Cha Thẩm : “Rồi sẽ trả mà.”
“Ồ? Vậy ngươi định khi nào mới trả đây?” Đằng bọn họ vang lên một giọng u buồn.
Thẩm Tích thấy lông tơ dựng thẳng, đầu gặp quen.
Lúc nàng cũng hiểu tại thấy quạt ngọc đó trông quen mắt đến .
“Phó quan chủ?” Thẩm Tích nắm lấy tay phụ , cướp quạt xếp hai tay nâng quạt lên mặt Phó Yểu, thành thật xin : “Xin , cha …”
Nàng ông cố ý, nhưng chuyện “cố ý” thì chắc chắn thể , nàng nên lời.
“Hai quen ?” Cha Thẩm cực kỳ kinh ngạc. Ông nhận cây quạt là đồ cổ cho nên mới mượn xem thử: “Không ngờ lũ lụt chảy miếu Long Vương, quen gặp gỡ quen.”
“Đây là đầu tiên dám mơ đến đồ của .” Phó Yểu nhận lấy cây quạt, nắm cổ áo cha Thẩm, hình lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Thoáng chốc, cha Thẩm thấy cả lạnh lẽo… ông kéo xuống nước, xung quanh đều là một màu xanh thẫm, dù khinh công của ông giỏi nhất thiên hạ cũng chỉ thể thổi bong bóng trong nước mà thôi.
Sau đó ông sợ hãi nhận , nữ nhân kéo ông xuống nước chỉ cách đó hai bước chân, nước quanh nàng chủ động chảy sang bốn phía, chừa một gian, nàng yên tại chỗ, chỉ mà còn xách một chiếc ghế dựa chẳng từ , nhàn nhã lắc lư quạt ngọc, mỉm ông .