Oán quỷ tuy tàn ác nhưng mạnh bằng lệ quỷ. Những trong Phật môn luôn đuổi đánh đòi tiêu diệt nàng, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng xem nàng như đồ ăn. Nàng chạy thẳng tới Kim Lăng, thiếu chút nữa thì hồn phi phách tán, may mà một vươn tay về phía nàng, hỏi nàng ăn một quả Bạch Quả .
Không Tam Nương cũng leo lên nóc nhà từ lúc nào, với Phó Yểu: “Bạch Quả, là .”
“Ngươi gì?” Phó Yểu vẫn nhúc nhích. “Có thể giúp ?”
“Nếu giúp, sẽ tự mở miệng.”
Tam Nương cúi đầu: “Đời ngắn, cần gì chờ đợi, chỉ phí thời gian.”
Ánh bầu trời lấp lánh, giọng Phó Yểu lạnh lùng: “Ngươi bắt đầu tự cho là đúng.”
Ở chung với Phó Yểu lâu tới , Tam Nương cũng còn cẩn thận như nữa. Nghe nàng thế, nàng lập tức hiểu lưng còn lý do khác.
Buổi tối tiếp theo, cả hai tới chùa Đại Từ Ân, nhân lúc Bạch Quả nghỉ ngơi khi sách, Tam Nương hỏi: “Ngươi tìm ai, quan chủ, thể giúp ngươi.”
Bạch Quả sửng sốt, : “Không cần.” Hắn thấy Tam Nương vẫn còn thì đáp: “Được , nếu ngươi chuyện của cho , cũng cho ngươi .”
Những chuyện đó đều là quá khứ, là vết thương chạm là đau nữa.
“Ta và ngươi giống , cũng trong lòng. Trước hai chúng học cùng trường với , thậm chí còn cùng một phòng. Sau đó chuyện của chúng phát hiện, chúng hứa sẽ cùng tuẫn tình, kiếp gặp . khi chúng uống thuốc độc từ thạch tín, cứu sống. Sau khi trở , thì tin thê tử, sinh con, thi đậu, thăng quan tiến chức, cả đời trôi chảy.
Không cam lòng, dù uống thuốc độc cùng , sống sót là do trần duyên của hết. Một c.h.ế.t như thể bắt một sống vì mà thủ tiết . Ta chỉ là nghĩ, nếu chúng hẹn gặp ở kiếp , chờ , chờ cùng qua cầu Nại Hà, kiếp chúng sẽ ở bên .” Nói tới đây, Bạch Quả còn nữa: “Kết quả ngươi cũng thấy đấy, tới bây giờ vẫn chờ . Ta là quên , nghĩ rằng đầu thai mất . Ngàn năm trôi qua, chẳng còn hy vọng sẽ kiếp nữa. Ta chỉ là gặp một , cho , bội ước.”
Bạch Quả xong, Tam Nương vỗ vai : “Nếu vẫn luôn đợi, sẽ đợi .”
“Phật rằng nhân quả luân hồi, nhân quả của với vẫn kết thúc. Nếu vẫn còn đợi, thì chắc chắn sẽ tới.” Bạch Quả khẳng định.
Không khí trở nên trầm lặng, Phó Yểu luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở miệng: “Có sách nữa ?”
“Đọc chứ.” Bạch Quả vội vàng nghiêm mặt: “Bây giờ sẽ tiếp, hôm nay chúng về chu sa .”
Thời gian một tối vẫn kết thúc giờ sửu.
Sau khi rời khỏi chùa Đại Từ Ân, Tam Nương vẫn luôn im lặng, đến khi khỏi thành, gặp Triệu Hưng Thái, chuyện ở sông Tần Hoài, nàng vẫn tiếp tục im lặng.
Mãi tới khi về đạo quan, Tam Nương mới mở miệng: “Lúc mười tuổi, trong phủ một hạ nhân, sạch sẽ, lão phu nhân ban độc, cũng là thạch tín, chỉ nuốt một chút, đó qua khỏi. Thạch tín độc, dù sống, cũng thể khỏe mạnh. Người đó, thật sự nuốt thạch tín hả?”
“Ai mà .” Phó Yểu .
Những chuyện xa xưa đó, ngoại trừ trong cuộc thì ai sự thật chứ.
Tam Nương nghĩ cũng , tuy trong lòng nàng thấy bất bình, nhưng chuyện cũng qua mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-38.html.]
“Vậy Bạch Quả, sẽ gặp , đó ?”
“Có lẽ.” Giọng điệu Phó Yểu bình thường: “Người đó đầu thai chuyển thế thành , ở ngay Kim Lăng.”
…
Kinh thành, cuộc thi hội đúng hạn tổ chức.
Lúc sáng khi Kỳ Sương Bạch tỉnh , để hầu hầu hạ, nhớ cảnh tượng trong mơ tối qua.
Tối qua, mơ thấy đề thi.
Mặc dù hiện giờ vẫn còn mơ hồ, nhưng ảnh hưởng đến việc sách khi trường thi.
Đến khi bắt đầu thi cử, Kỳ Sương Bạch kinh ngạc nhận , đề thi năm nay giống như đúc cảnh trong mơ của .
Có lẽ ông trời cũng giúp .
Cuộc thi diễn trong ba ngày, Kỳ Sương Bạch đắc ý rời khỏi trường thi. Tuy Liễu Phú Vân đắc ý như , sắc mặt lúc rời trường thi tái nhợt, nhưng ánh mắt chững chạc hơn nhiều.
Cả hai thấy ở cửa trường thi, chỉ mỉm gật đầu chào hỏi, đó đường ai nấy .
Kết quả sẽ dán lên bảng mùng một tháng ba.
Liễu Phú Vân cố gắng đợi nửa tháng, sáng mùng một, sai hầu thăm hỏi tin tức. Mãi tới tận khi mặt trời lên cao, bên ngoài vang lên tiếng pháo chúc mừng, mới , xếp hạng thứ năm mươi tám, Kỳ Sương Bạch thì là đầu trong cuộc thi .
“Chúc mừng Liễu .” Kỳ Sương Bạch chúc mừng. “Cùng vui.” Liễu Phú Vân cũng mỉm theo.
Hai còn đang chuyện với , Định Quốc Công phủ phái mời cả hai tới phủ, rằng vì bọn họ đãi tiệc.
Tuy thi đình còn bắt đầu, nhưng tiến sĩ thì nắm chắc, đây cũng là một chuyện vui đáng ăn mừng.
“Chúng chuẩn chút sẽ tới.” Kỳ Sương Bạch mỉm .
Liễu Phú Vân đáp: “Kỳ cứ , còn chuẩn để tới chúc mừng .”
Ánh mắt Kỳ Sương Bạch lóe sáng, đồng ý: “Vậy sẽ đợi ở Quốc công phủ.”
Liễu Phú Vân trở phòng , lấy cái tráp gỗ .
Bây giờ là tiến sĩ, lẽ thể mở cái tráp .
Hắn gần như chờ nổi mà vặn mở chốt, nhưng khi sắp mở , Liễu Phú Vân đột nhiên ngừng .
Hắn ngẩng đầu hít sâu một , cố gắng kiềm chế: “Người , chuẩn xe.”
Hôm nay là ngày nghỉ, Phó Thị Lang dẫn theo nữ nhi chùa Hộ Quốc. Nếu bây giờ qua đó thì sẽ gặp ông trong chùa.