là một chuyện, tới dâng hương cúng bái là chuyện khác.
Phần lớn đều chỉ xem như chuyện lạ thôi, một thời gian thì đạo quan rách nát vẫn là đạo quan rách nát, còn nào tới thăm, cùng lắm cũng chí dân chân núi mỗi khi hái thuốc sẽ tiện đường mang theo ít đồ cúng, cầu cho chuyến thuận lợi.
…
Phương Nhị giường bảy ngày mới thể bước xuống .
Hiện giờ cũng còn ai vây xem nữa. Mọi đều vội vã công việc ngày thường, sự tò mò cũng giúp bọn họ cơm ăn, chuyện lạ xem một chút thì , thể ngày nào cũng xem.
“Gạo mới năm nay ?” Phương Nhị còn lấy sức khỏe như , mỗi đường đều vịn thứ gì đó mới vững .
“Phơi khô thì đặt trong kho, còn phơi thì ở phòng bên cạnh.” Trương Lục Nương thấy về phía nhà kho, vội vàng chạy theo hỏi: “Chàng tìm gì?”
“Ta lấy gạo mới năm nay nấu thành cháo, dâng đạo quan.” Phương Nhị một câu khó hiểu.
“Đạo quan? Không trong đó ai ?” Trương Lục Nương hỏi, ngày hôm khi phu quân nàng sống , nàng chuẩn rượu và đồ ăn ngon để dâng đạo quan, nhưng mãi tới khi tất cả đồ ăn đều hư thối hết cũng tới ăn.
“Ai .” Phương Nhị lấy từ trong kho ba đấu gạo mới: “Số gạo tự sẽ giã, nàng đến chỗ cái giếng cây đa lấy nước về đây.”
Suy nghĩ của Trương Lục Nương vẫn còn đắm chìm câu đầu của phu quân: “Ý là…” Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, thầm rùng , lập tức : “Ta lấy ngay.”
Nàng hỏi lý do, nhưng mơ hồ cảm thấy phu quân một vài chuyện mà khác …
Gạo mới thu hoạch nhanh chóng đổ đầy nước giếng ngọt lành nấu thành cháo, thêm bất kì nguyên liệu nào khác, chỉ mỗi mùi hương của gạo thôi đủ khiến thấy thích .
Tới khi nấu nhừ tới mức hiện lên chút váng dầu thì Trương Lục Nương mới tắt lửa, đợi cháo nguội hơn chút thì lấy ấm sành đựng cháo bọc bằng vải bông, tranh thủ theo phu quân lên núi lúc chiều tà.
Đường núi vốn gập ghềnh nhưng hai họ thuận lợi.
Lúc tới đạo quan, cửa lớn mở như thấy tiếng, nữ tử bạch y âm thầm biến mất ngày hôm đó xuất hiện.
“Tam cô nương.” Phương Nhị cung kính gọi một tiếng, đó dâng cháo cho nữ tử bạch y: “Cháo ngài nấu xong.”
Nữ tử bạch y nhận lấy cháo, xoay tới tượng Tam Thanh. Phu thê Phương Nhị dám theo, chỉ ở bên ngoài chờ đợi.
Một hồi , nữ tử bạch y trở , Phương Nhị vội vàng hỏi: “Quan chủ… lòng ạ?”
Nữ tử bạch y cong khóe môi, dường như mỉm nhưng cuối cùng thất bại, chỉ cứng ngắc : “Hai , trong.”
Phu thê Phương Nhị nhanh chân trong đạo quan, nữ tử bạch y dẫn tới tượng Tam Thanh.
Phía tượng Tam Thanh còn một món đồ trang trí màu đen. Bọn họ loáng thoáng thấy một bóng bức bình phong, nhưng rõ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-4.html.]
“Cháo tệ.” Tiếng từ phía bình phong truyền tới, thì lẽ là của nữ tử nhưng chút thô ráp, dù chói tai nhưng vẫn khiến căng thẳng.
“Ngài thích là .” Phương Nhị vội vàng cúi đầu.
Nữ tử ngừng một chút, tiếp tục : “Bảy ngày sẽ tới tìm ngươi. Ngươi chỉ cần với bọn họ, giờ Tý tới hồ Phong Thủy gọi to tên bọn họ tìm ba tiếng thì sẽ tìm . Nếu bọn họ tới tìm ngươi nữa, ngươi cứ bảo bọn họ tới đạo quan.”
“Vâng.” Phương Nhị lập tức đáp. “Nhớ kỹ, các ngươi xuống núi .”
Phương Nhị cùng với thê tử vội vàng lui ngoài.
Sau khi bọn họ rời , nữ tử mới uống hết chỗ cháo còn , tiếp: “Mùi vị của trần thế đúng là hoài niệm.”
Nữ tử bạch y từ bên ngoài : “Không ngài, nếm , mùi vị ?”
“Sắp .”
…
Sau khi phu thê Phương Nhị về tới nhà, Phương Nhị thê tử, thôi.
Trương Lục Nương cũng nhận , nàng hiểu ý : “Nếu thể thì cần cho .”
“Không là thể .” Phương Nhị gãi đầu: “Chỉ là từ .”
“Vậy thì ngươi chỉ cần phần quan trọng thôi, ngươi quen vị cô nương bạch y ?” Còn quan chủ phía bức bình phong.
Phương Nhị : “Hôm đó khi Phương Lượng hại chết, hồn phách rời khỏi thể, trong lúc mơ màng thì bay tới đạo quan núi. Chính vị Tam cô nương dẫn trong đạo quan gặp chủ nhân, ừm, là bình phong , nàng rằng đạo quan đó về là của nàng, bảo cứ gọi nàng là quan chủ là . Quan chủ cho cơ hội sống , nhưng phụ trách thức ăn bảy bảy bốn mươi chín ngày của nàng. Giờ thì còn bốn mươi bảy.”
Mặc dù kỳ lạ, nhưng chung là vẫn vui lòng thực hiện trách nhiệm .
Trương Lục Nương xong thì tức giận liếc phu quân một cái: “Chỉ bằng tay nghề của thì đừng nên , về để , chỉ cần kiếm tiền là .”
“Nghe nương tử cả.” Phương Nhị chạm nhẹ trán thê tử: “Vậy về , tính mạng của phu quân là do nàng tặng.”
Mặt Trương Lục Nương đỏ bừng: “Không hổ.” Phu thê vô cùng mặn nồng.
Về , tối nào phu thê Phương Nhị cũng mang thức ăn lên núi.
Hành động của bọn họ tất nhiên sẽ thôn dân phát hiện, thế là về , tin đồn Phương Nhị thể thấy quỷ thần truyền khắp nơi, ánh mắt về phía cũng trở nên quái lạ.
Khoảng bảy ngày , Phương Nhị về nhà với thê tử thì thấy tới tìm .
Ngay lúc thấy bọn họ, trong đầu Phương Nhị lập tức hiện lên suy nghĩ, lời quan chủ ứng nghiệm .