Phó Thị Lang tạm biệt trụ trì, tùy tùng tới cạnh nhỏ bên tai ông rằng Liễu Ngũ Lang của Liễu gia cầu kiến.
Phó Thị Lang ấn tượng tệ với vị hậu bối trẻ tuổi của Liễu gia. Hai nhà Phó Liễu là thông gia, cho nên ông cũng nguyện ý giúp đỡ hậu bối ưu tú.
“Hôm nay là ngày yết bảng ?” Phó Thị Lang hỏi. Ông rời khỏi kinh chính là vì vài việc nhỏ quấn lấy.
“Vâng. Liễu công tử thứ năm mươi tám.” Tùy tùng sớm hỏi thăm tin tức rõ ràng.
“Ồ?” Phó Thị Lang ngoài ý . Khổ học suốt mười năm, ngày đạt tiến sĩ hẳn nên tổ chức ăn mừng, nhưng hiện tại Liễu Phú Vân bỏ hết thứ mà tới tìm ông, xem chuyện quan trọng.
Vì nể tình nên Phó Thị Lang hỏi: “Hắn đợi bao lâu?” “Đợi hai khắc.”
“Ồ.” Phó Thị Lang vuốt râu, : “Bảo .”
Người bình thường tới chùa sẽ chỗ dừng chân, nhưng quan to quyền quý đều sẽ chùa để riêng cho một căn phòng, để bọn họ y phục hoặc nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Liễu Phú Vân mời trong, đúng lúc cơm trưa ở chùa đưa tới. Phó Thị Lang một hồi, đó mời xuống.
Bởi vì cơm chay bưng lên, cả hai đều thói quen khi ăn và ngủ, thế nên Liễu Phú Vân chỉ im lặng ăn chung, mở miệng. Phó Thị Lang thấy thể bình tĩnh như thì trong lòng thầm gật đầu.
Sau khi ăn xong, Phó Thị Lang bảo hầu dẫn nữ nhi chơi, ông cầm chén hỏi Liễu Phú Vân: “Hôm nay là ngày yết bảng, ngươi ăn mừng mà tới đây tìm gì?”
Liễu Phú Vân im lặng một hồi, : “Đại nhân, tìm chút tin tức của Tam Nương.”
“Ồ?” Phó Thị Lang chơi đùa với nắp chén , ngước thanh niên đối diện: “Ở ?”
Mặc dù đại ca quan tâm tới việc Tam Nương c.h.ế.t bệnh, nhưng dù đây cũng là chất nữ của ông, ông tìm âm thầm đưa Tam Nương về, nhưng tới giờ vẫn tin tức.
Liễu Phú Vân đặt một tráp gỗ lên bàn, đáp: “Ta đang ở , nhưng lúc tới Thủy Huyện, gặp một vị quan chủ. Vị quan chủ rằng chỉ cần mở cái tráp thì Tam Nương sẽ xuất hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-40.html.]
Sau đó, kể bộ những chuyện và thấy ở Thủy Huyện với đối phương.
Lúc tới ngọc bội, Phó Thị Lang thả chén xuống, đợi tới khi kể rằng tòa đạo quan quái dị, tuy trong lòng Phó Thị Lang tin nhưng sắc mặt vẫn chút nghiêm túc.
“Người đó ngươi mang tráp gỗ tới chỗ ?” Phó Thị Lang hỏi. “ thế.”
Phó Thị Lang suy nghĩ về phía tráp gỗ đơn sơ, ông lập tức mở , chỉ : “Hiện giờ tráp gỗ tới đây, ngươi về .”
“Ngài mở nó ?” Liễu Phú Vân ngờ ông sẽ đuổi , vội : “Nơi manh mối của Tam Nương. Có lẽ lúc đang chịu khổ ở nơi nào đó, đang đợi chúng tới dẫn về.”
“Ta sẽ mở, Tam Nương cũng sẽ tìm.” Phó Thị Lang : “ việc quan trọng lúc của ngươi chính là cuộc thi đình sắp tới.”
“…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Phó Thị Lang nghiêm túc : “Tất cả đều đang dõi theo, chẳng lẽ ngươi khiến bọn họ thất vọng hết ?”
Liễu Phú Vân tráp gỗ một hồi lâu, cuối cùng chỉ đỏ bừng đôi mắt. Hắn Phó Thị Lang phân tâm. Hoặc là trong lòng Phó Thị Lang,
Tam Nương …
“Vậy, vãn bối cáo từ.” Hắn nhẹ nhàng thở một , khó khăn : “Nếu như tin tức của Tam Nương, xin đại nhân hãy báo cho .”
“Đi .”
Sau khi tiễn Liễu Phú Vân , Phó Thị Lang mở tráp gỗ , bên trong một bộ y phục rách tung tóe dính đầy máu. Vết m.á.u đó cũ, giống như những vết rỉ sét, tuy gần như còn bộ dạng ban đầu nhưng chất liệu và màu sắc đó vẫn chứng tỏ rằng đây là y phục của một tiểu thư xuất phú quý.
Ngay khi thấy bộ y phục , ánh mắt Phó Thị Lang trở nên u ám. Mặc dù một ý nghĩ đang dần xuất hiện trong lòng, nhưng ông loại chỉ một phía. Mọi chuyện cuối cùng , ông tận mắt thấy mới tin .
“Kỳ Phương.” Ông gọi tùy tùng của : “Lập tức tới Thủy Huyện.” Tam Nương cho dù gặp chuyện may thì cũng để thi thể.
Cùng lúc đó, ở Thanh Tùng Quan cách xa ngàn dặm, Phó Yểu đặt một quân cờ xuống, với Tam Nương: “Phó gia cuối cùng cũng phái tới đón ngươi , vui ?”