TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:00:16
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hắn thật sự giỏi, văn chương phong phú mà mạnh mẽ, khiến thấy cũng nhiệt huyết sôi trào. Sơn trưởng từng , trong các học sinh khoá bọn , là tương lai sáng lạn nhất. Một tiền đồ vô lượng như thế, thể việc ngáng chân chứ.”
“Tuy phụ bãi quan, nhưng ông vẫn thể một vị lão gia giàu . Ta bảo phụ đến với sơn trưởng là đến nơi khác để cầu học. Sơn trưởng cũng đồng ý, còn tiến cử với Nam Ninh thư viện. Ngày rời , chỉ lặng lẽ xuống núi, nghĩ từ về với Nam kẻ Bắc, còn liên quan gì tới nữa.”
“Ai ngờ đường tới Nam Ninh, dính ôn dịch. Ngay khi cho rằng sẽ c.h.ế.t vì bệnh tật, đuổi theo .” Bạch Quả nhớ cảnh tượng , trong lòng vẫn cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
“Hắn dốc sức chăm sóc cho , kéo khỏi tay của Diêm Vương. Sau khi tỉnh , hỏi rằng rời . Khi đó trong đầu hiện lên nhiều lý do, nhưng khi đối diện với đôi mắt , cách nào những lời trái với lương tâm .”
“Ta hỏi tới tìm , một câu mà tới tận bây giờ vẫn quên . Hắn “Ta tới tìm ngươi là vì cùng lý do khi ngươi quyết định rời khỏi thư viện”. Ta khác nghĩ thế nào, nhưng khi những lời nó, lòng hết sức sung sướng.”
“Sau đó về thư viện cùng với . giấy vốn gói lửa, còn kẻ khác để ý tới, thế nên chuyện giữa và chẳng mấy chốc phát hiện. Chúng bắt đầu nảy tranh chấp lớn nhỏ với những kẻ lời mỉa mai châm chọc , kết quả là vô tình hại c.h.ế.t một .”
“Giết thì đền mạng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa phụ của kẻ vốn ưa phụ của lúc ông còn trong triều, giờ xảy chuyện nữa, ông tất nhiên chịu im, hơn nữa thư viện cũng vì chuyện mà , sơn trưởng đối xử với như , cũng ông vì bảo vệ mà hủy hoại danh dự tuổi già.”
“Lúc thắt cổ tự tử, Phùng Niên tới cứu , rằng chuyện là do cả hai cùng gây , thì nhất định cùng gánh vác. Hắn mua thuốc, hẹn cùng uống thuốc tự tử, xem như liên lụy tới khác nữa.”
“Cho tới khi chết, mới rằng đám bạn cùng trường đều cho rằng là quyến rũ Phùng Niên, gây tổn hại tới thư viện. Ta c.h.ế.t cũng hết tội, nhưng Phùng Niên nên c.h.ế.t như , thế nên bọn họ đánh tráo thuốc của Phùng Niên, mang t.h.i t.h.ể của giao cho quan phủ. Chuyện còn thì các ngươi đều đấy.”
Bạch Quả kể xong, Phó Yểu gì, nhưng Tam Nương uống rượu ở bên cạnh thì do dự : “Lê Phùng Niên, cái tên khá quen tai.”
“Hắn giỏi, lẽ nổi danh khắp nơi .” Bạch Quả hết sức đương nhiên, đó còn khổ: “Ta thật sự trách việc còn sống, cái tên khốn kiếp xứng để cả hai chúng cùng tìm đường chết. Ta chỉ thấy thật khó thể chấp nhận , mà để ý, bây giờ rung động với khác.”
Hắn xong thì cầm vò rượu lên uống tiếp.
Tác dụng của rượu gạo chậm, tất nhiên cũng thể là do uống rượu chỉ say, cho nên Bạch Quả chẳng mấy chốc gục xuống.
Có lẽ là vì lòng còn khúc mắc nên Bạch Quả mới đầu thai, những ngày đó, vẫn sách cho Phó Yểu như .
Mãi cho tới một ngày, đột nhiên nghĩ thông, tuyên bố: “Ta quyết định , là do tới chậm, sẽ tiếp tục đợi già , đó cùng bước luân hồi.”
“Ngươi thích ? Không thì ?” Phó Yểu hỏi. “Phải!” Bạch Quả trả lời chắc chắn.
Phó Yểu gật đầu: “Được.”
Suốt đêm đó, Phó Yểu hề rời khỏi chùa Đại Từ Ân.
Đợi đến khi trời hửng sáng, khách hành hương tới chùa Đại Từ Ân mỗi lúc một đông hơn, Bạch Quả mới gặp Lê Phùng Niên tới đây dâng hương.
Trong lòng vốn chuẩn tinh thần, nhưng khi thật sự chứng kiến cùng một nữ tử khác tới dâng hương, Bạch Quả vẫn thấy lòng n.g.ự.c đau nhói.
“Ta về đây.” Hắn buồn bã , lòng thầm nghĩ mấy chục năm tới quyết sẽ hiện nữa, chỉ cần thấy, trong lòng sẽ đau buồn.
“Đừng vội.” Phó Yểu .
Hai bọn họ đang tán cây Bạch Quả trong hậu viện, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của khác. Khi Lê Phùng Niên và nữ tử cùng tới gần, chỉ thoáng thấy Phó Yểu cả đen như mực trong cỗ kiệu và cả Bạch Quả cạnh nàng.
Lê Phùng Niên nhận Bạch Quả, về phía Bạch Quả, : “Thật trùng hợp, chúng gặp .”
“ thế.” Bạch Quả miễn cưỡng nở nụ , xoay sang một bên.
Lê Phùng Niên đương nhiên nhận sự xa cách của thiếu niên, cũng định mặt dày tới bắt chuyện. Ngay khi chuẩn rời , đột nhiên một ông lão xuất hiện ngay cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-45.html.]
Ông lão chặn đường và nữ tử bên cạnh, bọn họ một lúc : “Tướng mạo của hai vị , lão phu đoán mệnh cho nhiều năm, từng thấy mệnh cách nào xứng đôi như .”
Lê Phùng Niên tin mấy chuyện quỷ thần, ông lão thế thì nhíu mày, tiếp nữa. nữ tử bên cạnh vui vẻ mặt, hỏi: “Thật ? Sao mà ông thấy ?”
“Có điều hai vị , mệnh cách của hai là duyên định tam sinh. Đời , các ngươi vốn là một đôi phu thê, c.h.ế.t trong yên bình. Đời cũng chỉ gặp để nối tiền duyên thôi.” Ông lão : “Nên hái hóa lúc hoa nở, đừng để hoa tàn chỉ bẻ cành, nếu hai vị đây thể ở cùng , tất nhiên sẽ nhiều phúc nhiều thọ, con cháu đầy đàn.”
Sắc mặt nữ tử chuyển sang đỏ bừng, dùng khăn tay che mặt.
“Ngươi , hai bọn họ duyên định tam sinh ?” Bạch Quả bước tới, đôi mắt chăm chú Lê Phùng Niên.
“Tất nhiên, lão phu xem tướng nhiều năm, từng đoán sai.” Ông lão vuốt râu đáp.
Bạch Quả nở nụ : “Bây giờ bọn họ… nối tiếp tiền duyên?”
“Phải.”
“Là như …” Bạch Quả gật đầu, xoay bỏ chạy. Lê Phùng Niên phát hiện sắc mặt của trở nên kỳ lạ, vội gọi một tiếng: “Ngươi…” còn kịp xong, Bạch Quả đột nhiên xoay , giơ tay bóp lấy cổ .
“Vậy mà ngươi dám định tam sinh với khác?” Móng tay màu đen mọc dài tay Bạch Quả, ánh mắt lạnh như băng, về phía mà yêu thương sâu đậm, lòng cố kiềm nén thứ cảm xúc đang dâng trào: “Ngươi sống với khác, hưởng phúc cùng khác… Ta thì , thì là cái gì đây hả?”
Tình huống bất ngờ nữ tử và ông già ở bên cạnh giật , ông già vội vàng chui đám , nữ tử tới cứu nhưng phát hiện thể nào gần bọn họ .
Bầu trời ngay chùa Đại Từ Ân, mây đen bắt đầu ngưng tụ, xung quanh cũng bỗng chốc tối sầm , trong chùa nổi lên từng đợt gió cuốn, thổi mạnh tới mức cửa sổ ngừng va đập , tiếng chuông vang lên khắp nơi.
Trụ trì trong chùa thấy cảnh tượng , thầm “ ” lập tức lao tới hậu viện, ông còn đến gần thì khác cản .
“Vị thí chủ , thấy lũ oan hồn phật tính nên mới cho ở tới tận bây giờ. hiện giờ g.i.ế.c là khí vận cực , nếu mắc sai lầm, chắc chắn sẽ thiên lôi đánh tới độ hồn phi phách tán!”
“Ta .” Phó Yểu hai tán cây bên , nàng những chuyện mà còn từng tận mắt thấy cảnh đánh tan: “Đây đều là do Lê Phùng Niên nợ .”
Trụ trì thấy nàng chẳng hề d.a.o động, bản ông cũng thể cứu thì chỉ thở dài, bên cạnh nhắm hai mắt , niệm một tiếng a di đà phật.
Có điều tiếng than thở cũng lọt tai Bạch Quả, thấy sắc mặt của bóp cổ dần trở nên tái xanh, đôi mắt biến thành hai màu đỏ lử.
Một tiếng “ầm” vang lên, sấm sét nổ tung đầu họ, Bạch Quả vẫn nhất quyết chịu buông tay.
“Chúng nên cùng c.h.ế.t thì hơn.” Bạch Quả lạnh lùng : “Như lời hứa của ngươi .”
Lê Phùng Niên cố gắng mở mắt , đôi mắt chút hận thù, cũng chẳng sợ hãi, chỉ mang đầy sự khó hiểu: “Ngươi là ai?”
Bạch Quả đáp, móng tay chui cổ Lê Phùng Niên, m.á.u tươi chảy ngoài, vết m.á.u đỏ thẫm chảy dọc theo ngón tay giữa khe hở, mùi m.á.u tươi càng lúc càng nồng nặc.
Ánh sét bầu trời cũng liên tục lóe lên, dường như thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
“Ngươi… là ai?” Lê Phùng Niên vẫn tiếp tục hỏi.
Lần , Bạch Quả bắt gặp ánh mắt của , đột nhiên nhớ lúc còn ở thư viện, từng chui ổ chăn của Lê Phùng Niên phát hiện, cũng từng nhíu mày lạnh mặt : “Là ngươi.”
Trái tim Bạch Quả như bỏng, vội buông tay theo bản năng.
Đợi đến khi lấy tinh thần, lý trí cũng trở . Hắn lùi về một bước, ánh mắt ngơ ngác: “Ta tin… ngươi là , thể nhận cơ chứ…”