TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-01-31 03:41:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bọn họ còn đang chuyện thì về đến đạo quan. Phó Yểu biến mất đằng cánh cửa, Tam Nương Triệu Hưng Thái chìm đắm những suy nghĩ riêng cũng im lặng về trong bụng tượng Tam Thanh.

Đêm đó ai chuyện cả. Sáng hôm , Triệu Hưng Thái xách nước suối về thì thấy hai quen tới đạo quan, đó là phu thê Hà thợ mộc.

Từ lúc phu thê hai trở về hồi Tết Âm Lịch thì Hà nương tử còn lên núi nữa, chỉ Hà thợ mộc thi thoảng mang vài thứ như ghế dựa hoặc đệm hương bồ đến.

Triệu Hưng Thái mấy tháng liền gặp Hà nương tử, thấy bụng nàng thì lập tức mang ghế tới: “Mời .”

Lúc Hà nương tử xuống còn đỡ bụng, Giang chưởng quầy thấy thế thì mỉm tới: “Mấy tháng ?”

Hà nương tử lộ nụ hạnh phúc: “Mới tròn ba tháng. Thật hồi định tới đây thắp nén nhang tạ ơn quan chủ, nhưng tuổi thì còn trẻ gì nữa, đại phu bảo đợi ba tháng hắng . Hôm nay thời tiết khá nên lập tức lên núi bái thần tạ lễ, đa tạ quan chủ.”

“Lần ngươi đừng mạo hiểm như thế nữa, hài tử vẫn quan trọng hơn.” Giang chưởng quầy : “Đợi hài tử sinh bồng tới đa tạ cũng muộn.”

“Ngươi .” Hà nương tử đáp.

Triệu Hưng Thái thấy mấy chuyện vui vẻ, xách nước bếp. Trước khi cửa, nhịn đầu Hà nương tử, khuôn mặt của nàng tươi còn nở rộ hơn ngày xuân tháng tư.

Hắn phòng bếp đổ nước, Tam Nương đột nhiên xuất hiện cạnh .

“Nếu hai phu thê Hà thợ mộc hài tử thì cả đời bọn họ sẽ sống trong sự tự trách cùng đau lòng, còn nếu Đại Lang dùng lưỡi đổi bạc thì cả nhà bọn họ cũng chẳng thể sống sung túc.” Tam Nương về phía ba đang chuyện trò vui vẻ ngoài : “Giang chưởng quầy nếu đổi lấy bạc đó thì tới việc tửu lầu sẽ mất, Dương đầu bếp và nhi tử cũng chẳng thể nào giải quyết dứt khoát với , nếu nàng bỏ Dương đầu bếp thì cả đời sẽ con riêng hại, nếu quan chủ giúp báo thù thì sẽ trở thành một con quỷ oán hận, gặp đạo sĩ cũng sẽ trừ khử.

Cũng giống như những gì quan chủ , chuyện gì là chắc chắn . Ngươi thích là vì ngươi sợ hãi. Ngươi sợ sẽ một ngày ngươi giống như chúng , sẽ bất lực. Ngươi thể đổi góc , đừng lúc nào cũng lo sợ việc đuổi theo vàng bạc châu báu sẽ khiến ngươi rơi vực thẳm, mà hãy nghĩ rằng nhờ những thứ đó thì ngươi mới thể bò khỏi hố sâu. Giống như đám Hà đại tẩu , từ trong sương mù cuộc sống mới.”

Triệu Hưng Thái giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-57.html.]

Hắn sợ ? Hắn đang sợ điều gì?

Hắn phản bác lời của Tam Nương, nhưng khi hai mắt xuống hình ảnh phản chiếu của thì chợt khựng .

Người phản chiếu qua làn nước còn trẻ, nhưng đôi mắt đó giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Phụ lúc nào cũng cứ như ông cụ non, sẽ trở thành một tài giỏi, đủ khả năng trấn hưng gia nghiệp. Thế là về cứ mãi giữ bộ dạng như .

Triệu Hưng Thái nở một nụ tự giễu, nhận lời Tam Nương đúng.

Hắn đúng là đang sợ hãi, sợ sẽ đủ khả năng vực dậy Thái An tửu lầu, sợ cho phụ trong tộc thất vọng, càng sợ bản tài giỏi như trong tưởng tượng.

“Lòng rối bời.” Hắn xoay cầm d.a.o cắt đậu hũ, mỗi khi thấy bực bội về chuyện gì đó là sẽ chọn việc rèn luyện bản để giảm bớt áp lực.

Đối với , cứ rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện thì chi bằng dùng thời gian đó để luyện tập, đầu bếp chỉ cần thiên phú mà còn cần sự chăm chỉ.

Tam Nương thấy bình tĩnh thì trong đầu nảy sinh một ý nghĩ, lẽ sẽ là duy nhất trong bọn họ giao dịch với quan chủ.

Ngay lúc Triệu Hưng Thái đang luyện tập tay nghề, một nhóm cửa đạo quan.

Người đầu nhóm là một vị văn sĩ bốn mươi tuổi, râu cằm chăm sóc , bận một bộ y phục văn nhân, bên hông đeo ngọc bội, đầu quấn khăn, thấy là một vị văn nhân mặc khách xuất phú quý.

Quanh vị văn nhân còn một đám , ai cũng mặc cẩm y hoa phục, địa vị cao quý. Chỉ theo thôi mà địa vị tầm thường như , phận của văn sĩ càng bình thường.

“Thanh Tùng Quan.” Văn sĩ ngước bảng tên của đạo quan, khen ngợi: “Chữ mặc dù do nữ tử , nhưng trong nhu cương, khí khái vô cùng. Không tệ chút nào. Không ngờ ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế cũng một tiểu quan thú vị.”

“Đạo quan nhận một câu khen ngợi của đại nhân, lẽ hôm khách hành hương sẽ ùn ùn kéo tới.” Bên cạnh kẻ nịnh nọt.

Văn sĩ mỉm , nhấc chân qua cửa.

Loading...