Hoàng viên ngoại cảm giác lưng một dòng khí lạnh bao lấy, lão vội vàng chạy ngoài, nhưng cơ thể chẳng thể nhúc nhích , dường như thứ gì đó đè chặt , mắt và tai vẫn thể với bình thường, nhưng tay chân thì theo ý .
Ngay lúc , lão thấy lưng đạo sĩ một đám mặc bạch y xông tới, bọn họ , ùa tới chỗ lão .
“Các ngươi đừng tới đây!” Hoàng viên ngoại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, la hét liên hồi, hai chân cũng run lẩy bẩy.
Đạo sĩ thấy lão sợ hãi thì lên tiếng: “Hoàng viên ngoại, ngươi việc ác quá nhiều nên mới báo ứng như hôm nay. Những gì mà ngươi thấy lúc chính là hậu quả của những việc mà ngươi đấy.”
Hoàng viên ngoại đạo sĩ thế thì như bắt cọng rơm cứu mạng, hốt hoảng : “Tiên sư mau cứu , chỉ cần cứu thì ngài cái gì cũng .”
“Muốn cứu ngươi, cũng thôi, chỉ cần ngươi một bức thư thú nhận hết những chuyện ác mà ngươi đốt cho Diêm Quân, nếu Diêm Quân đồng ý cho ngươi một con đường sống thì mới giúp ngươi .” Đạo sĩ xong, một oan hồn bên cạnh lập tức cầm giấy bút bay qua.
Hoàng viên ngoại vẫn còn chút lý trí, ngay lúc lão định từ chối thì cổ cảm giác l.i.ế.m một phát, khí lạnh tràn tận xương. Lão dọa sợ nên dám do dự nữa, nhanh chóng cầm bút bắt đầu .
Lúc đầu lão chỉ định vài chuyện nhỏ đáng nhắc tới, đạo sĩ thấy thì lập tức dậy rời , bỏ mặc lão ở với đống oan hồn trong phòng. Hoàng viên ngoại lúc mới sợ hãi mà thành thật hết chuyện.
Đạo sĩ thấy lão xong thì lạnh: “Ngươi ít chuyện đấy nhỉ, cướp đoạt ruộng đất của khác thì cũng thôi , còn dám buôn bán nữ nhân, bảo đám oan quỷ bám theo ngươi. hình như ngươi thiếu một vụ án đấy, vụ vu oan Đại Lang của Dương gia chiếm tửu lầu nhà là do ngươi ?”
“Oan uổng mà.” Nước mắt nước mũi Hoàng viên ngoại chảy liên tục: “Mặc dù tòa tửu lầu danh nghĩa của , nhưng thực tế thuộc về phu Lâm huyện úy. Lúc là trúng tòa tửu lầu nên mới bảo Dương Anh thiếu nợ cờ bạc. Còn chuyện vu oan hạ độc cho Dương Anh đều do tâm phúc của , liên quan gì cả.”
“Ngươi ngươi , cũng chỉ là lời từ một phía. Ai mà do ngươi thoát tội nên mới vu oan hãm hại Lâm huyện úy .” Đạo sĩ đáp.
“Đây là sự thật! Người độc c.h.ế.t vốn là mắc bệnh nguy kịch, là tự nguyện uống thuốc độc chết, nhờ thế mà của nhận một khoản bạc lớn. Ngài cứ tìm tâm phúc Lưu Đại Danh của huyện úy ở phía đông cửa thành thì .” Hoàng viên ngoại .
Đạo sĩ thấy lão vẻ dối thì đáp: “Làm gì mất công bắt tra hỏi, ngươi hết những lời giấy, đó ký tên điểm chỉ , đó mang đốt cho Diêm Quân, Diêm Quân sẽ cho là thật giả.”
“Được .”
Đến khi Hoàng viên ngoại xong, ký tên ấn dấu đầy đủ thì đạo sĩ cũng mang một ngọn nến qua chỗ lão, nhưng đốt cháy lá thư nhận tội mà vọng bên trong: “Đại nhân, lấy khẩu cung .”
Hoàng viên ngoại thấy một nhóm từ bình phong, lão còn quen hơn một nửa trong đó, đây Đỗ huyện lệnh mới nhận chức thì còn ai nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-65.html.]
“Ngươi, các ngươi…” Lão dứt lời thì hai mắt lật trắng, ngất xỉu.
Đỗ huyện lệnh cầm lấy lá thư nhận tội, hài lòng : “Làm lắm! Hôm nay các ngươi vất vả , đợt gió lạnh lúc nãy thổi , ngay cả cũng cảm nhận sự lạnh lẽo của nó, bảo tên họ Hoàng sợ hãi.”
“Đây là nhờ kế sách diệu kỳ của đại nhân và Tôn , nếu cũng chẳng thể thuận lợi tới .” Đạo sĩ nịnh nọt .
Sau khi đám lấy chứng cứ thì quan tâm tới Hoàng viên ngoại đang té xỉu nữa, cứ mà kéo rời khỏi phòng. Đỗ huyện lệnh vì chuyện mà tâm trạng cũng : “Tối nay sẽ mời cùng uống rượu.”
Câu nhận nhiều sự tán thành.
Đến khi bọn họ xuống cầu thang thì thấy một đám mặc bạch y chạy tới khách điếm Vân Lai. Người đầu là Tôn Hạc.
Tôn Hạc thấy Đỗ huyện lệnh nhanh chóng xin : “Lúc nãy tại chúng lạc đường, ngõ cụt. Chúng chắc tới trễ chứ? Hoàng viên ngoại tới ?”
Đỗ huyện lệnh cực kì kinh ngạc, : “Nói gì thế, các ngươi tới ?”
“Sao thế , hai mươi chúng vì sợ khác thấy nên cố ý xe ngựa tới.” Tôn Hạc : “Xe ngựa vẫn còn dừng ở ngoài kìa.”
Đỗ huyện lệnh và đạo sĩ thế thì liếc , đồng loạt xoay phía , ở đó chỉ mỗi tùy tùng chứ còn nào khác.
Trong Thủy huyện, Phó Yểu cỗ kiệu, xung quanh là một đám “” theo nàng khỏi thành.
“Dù các ngươi cũng giúp báo thù, cho phép các ngươi lảng vảng quanh đạo quan hút chút hương khói.” Phó Yểu .
Đám quỷ nàng thì vui vẻ cảm ơn.
“Quan chủ, vị Huyện thái gia còn thiếu chúng một chầu rượu.” Có con quỷ : “Chúng thể uống xong mới lên núi ?”
“Phải đấy, chính mời chứ chúng hề ép .” Một con quỷ khác hùa theo.
Phó Yểu vẫn cỗ kiệu : “Lời như bát nước đổ , tất nhiên . Ta cho phép các ngươi trở về khi mặt trời mọc ngày mai.”
“Đa tạ quan chủ!” Đám quỷ cảm tạ xong thì tiếp: “Nếu về còn mấy chuyện thế nữa thì xin ngài cứ sai bảo chúng .” Bọn họ xong thì chạy uống rượu.