Một ca kĩ dựa giọng hát để kiếm sống, một khi mất giọng thì kết cục gần như định đoạt.
Ngay khi ma ma Tiểu nguyệt Lâu chuyện thì lập tức mời đại phu tới khám, đồng thời còn gọi cả quy công đến để dặn hai ca kĩ kém hơn Kim Thu một chút tiếp khách tối nay.
Cho dù giọng của Kim Thu thì nàng cũng chuẩn thứ thật đầy đủ.
Tú bà dặn dò xong hết thì sang hỏi Tiểu Hồng: “Hôm nay nàng ăn linh tinh gì ?”
Tiểu Hồng lắc đầu: “Không , cả ngày đều như bình thường.” “Thế động cái gì lạ ?”
“Không. Vừa một khắc vẫn còn , tự nhiên nghỉ ngơi xong tỉnh dậy nữa.” Tiểu Hồng đáp.
Tú bà kiểm tra y phục một hồi vẫn thấy vấn đề ở chỗ nào.
May mà đại phu tới, một hồi thăm khám, đại phu lắc đầu : “Giọng của nàng lẽ sẽ biến mất, thế nên mới . Cái chỉ thể điều trị từ từ, còn việc khỏi thì chỉ nhờ ông trời mà thôi.”
Câu khiến lòng Kim Thu và tú bà còn lạnh hơn nữa.
Tú bà sai tiễn đại phu , đó bảo quy công hai ca kĩ khác Kim Thu dự tiệc, để bồi tội, nàng còn chủ động tặng thêm rượu ngon.
Dặn dò xong, tú bà về phía Kim Thu : “Bữa tiệc hôm nay ngươi thể nên tạm giúp ngươi lo liệu , cái khó nhất là yến tiệc phong hà bảy ngày của thái thú.”
Nếu tới lúc đó mà giọng của Kim Thu vẫn khôi phục thì đừng tới những thứ khác, chỉ riêng kiếp ca kĩ của Kim Thu thôi thể tiếp nữa , Tiểu Nguyệt Lâu cũng mất một cây hái tiền.
Kim Thu nghĩ tới kết cục của các ca kĩ thế thì lập tức quỳ xuống mặt tú bà, cầu xin trong im lặng.
“Ta tất nhiên sẽ giúp ngươi.” Tú bà hút tẩu thuốc dài, vẻ mặt u ám : “Ta còn ngươi kiếm tiền về cho nữa mà. Nếu đại phu khám thì chúng đổi đại phu khác. Thành Kim Lăng lớn thế chắc chắn cách. Tiểu Hồng, giúp nàng chuẩn một chút, chúng gặp đại phu.”
“Vâng!”
dù các nàng bận rộn gặp cả năm sáu đại phu suốt đêm, tú bà hùng hổ đòi đập y quán của cỡ nào nữa bọn họ cũng cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-71.html.]
Sau khi trở Tiểu Nguyệt Lâu thì trời khuya lắm , chính sảnh vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, chỉ viện của Kim Thu là im ắng như chết.
Tiểu Hồng cô nương của dựa bên cửa sổ rơi lệ trong thầm lặng thì lòng cũng khó chịu. Nàng hiểu, tại một đang yên đang lành bỗng nhiên mất tiếng.
Nàng ôm tay dựa vách tường, xuống, nhớ đủ chuyện ban ngày, đột nhiên nàng nhớ tới lời của Phó cô nương.
Đi cũng uổng công.
Chẳng lẽ lời vị Phó cô nương là chỉ chuyện ? Nàng chuyện cô nương sẽ mất tiếng ?
Tiểu Hồng nghĩ tới đây thì thấy khó hiểu.
khi nàng thấy cô nương nhà đang im lặng rơi lệ thì cũng định cho nàng , mà cố gắng nhịn tới chạng vạng ngày hôm .
Hôm , vị Phó cô nương mỗi tối đều đến hát hôm nay đến, nhưng tùy tùng theo xách đồ cho nàng mở quán ngay cạnh bờ sông.
Tiểu Hồng suy nghĩ một hồi liền tới quầy hàng của , ngạc nhiên hỏi: “A, hóa ngươi bán đồ ăn ở đây ?”
Triệu Hưng Thái cũng nhận nàng, : “Là cô nương .” Hắn quan sát nét mặt Tiểu Hồng bảo: “Sắc mặt của cô nương khó coi thế, ăn gì ?”
Tiểu Hồng cứng , nàng bây giờ còn tâm trạng nào mà ăn uống, từ hôm qua tới giờ chỉ ăn mỗi chút cơm khô lúc sáng, đến một giọt nước cũng uống.
Triệu Hưng Thái thấy nàng đáp thì lấy một miếng điểm tâm đưa nàng: “Ăn chút , nếu cô nương mà ngất quầy của thì xung quanh bảo hạ độc cô nương đấy.”
Tiểu Hồng ngại ngùng nhận lấy, lục mười mấy đồng tiền từ trong túi vải : “Trả cho ngươi, nếu khác nghĩ rằng ăn quyt của ngươi.”
Triệu Hưng Thái cũng vui vẻ nhận lấy, : “Cô nương cũng tiền mà, nhịn đói lâu thế?”
“Phần lớn là vì thời gian, những kẻ hầu hạ khác như chúng đều đợi các cô nương ăn mới ăn. Người nào chậm một chút là bếp hết đồ ăn ngay. Đôi lúc sẽ còn ít thức ăn thừa của khách, nhưng đa phần đều là đồ ăn nhiều dầu mỡ, ăn nhiều bụng sẽ thoải mái.” Tiểu Hồng cắn điểm tâm .
“Thế ?” Triệu Hưng Thái gật đầu, thở dài sông Tần Hoài ngợp ánh đèn hoa. Phía hình ảnh xa hoa rộn ràng là cảnh tượng khiến cảm thấy xót xa.
“Phải.” Tiểu Hồng ăn xong mới dò hỏi: “Hôm qua thấy ngươi theo Phó cô nương, hôm nay chỉ ngươi, Phó cô nương hát ?”