TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-02-01 09:59:43
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hưng Thái nhớ tới vị quan chủ nào đó dẫn hàng xóm thẳng tới tửu lầu lớn nhất Kim Lăng, thầm lau nước mắt vì thể cùng để ăn ké cơm, đáp: “Đi tửu lầu lớn nhất Kim Lăng.”

“Cái gì?”

“Bây giờ lẽ nàng đang ở tửu lầu lớn nhất Kim Lăng .” Nàng còn dẫn theo chủ nợ tuấn nhất, ăn đồ ăn quý giá nhất, xài nhiều bạc nhất, còn thì chỉ thể ở đây mà bày quán bán hàng.

“Thế …” Tiểu Hồng gật đầu: “Thật chuyện hỏi ngươi. Hôm qua hỏi Phó cô nương là hôm nay hát , nàng đáp rằng ‘ cũng uổng công’ nghĩa là ? Ta suy nghĩ suốt cả đêm nhưng vẫn hiểu nổi.”

Triệu Hưng Thái nàng thế thì lập tức hiểu : “Kim Thu cô nương xảy chuyện ?”

Tiểu Hồng vội che miệng , còn đầu ngó xung quanh, khi xác định ai mới nhỏ giọng : “Ngươi đừng bậy.”

Triệu Hưng Thái nghiêng đầu né tay nàng : “Ta bậy lòng cô nương hiểu rõ. Cô nương để ý lời như thế chứng tỏ Kim Thu cô nương xảy chuyện. Ta nhắc nhở cô nương một câu, nếu chuyện liên quan tới cô nương thì nhất cô nương đừng nhúng tay .”

“Câu của ngươi ý gì?” Tiểu Hồng bất mãn : “Người đó là cô nương của , thể mặc kệ . Ngươi các cô nương yêu thích ở sông Tần Hoài sống vất vả cỡ nào . Bọn họ đều nghèo tới mức lúc c.h.ế.t cũng tiền mà mua quan tài đấy.”

“Đó là chuyện của khác.” Triệu Hưng Thái : “Nếu cô nương còn chuyện gì khác thì đừng đây gây ảnh hưởng việc buôn bán của .”

Tiểu Hồng thấy lạnh nhạt như thế thì chút ơn cũng biến mất theo, nàng dậm chân bỏ .

Tối đến, đường về đạo quan, Phó Yểu vui Triệu Hưng Thái: “Tên tiểu tử nhà ngươi, cho ngươi qua học nghề, ngươi giúp kéo khách thì thôi còn đẩy khách của xa.”

Triệu Hưng Thái hề sợ nàng: “ thế, thật cũng tò mò, từng trả giá điều gì cả, tại đồng ý giúp ?”

“Ta giúp ngươi? Ngươi nghĩ nhiều quá. Ngươi vẫn còn thiếu ba vạn năm ngàn lượng đấy, nếu chỉ dựa tay nghề gà mờ của ngươi thì ngươi sống mười kiếp cũng chắc trả hết cho .” Phó Yểu sỉ nhục .

“Là ba vạn bốn ngàn.” Triệu Hưng Thái sửa .

“Há.” Phó Yểu : “Gốc là ba vạn bốn, một ngàn lượng còn là lãi.” “…”

Chuyện Phó Yểu bất mãn, hai ở Tiểu Nguyệt Lâu cũng . Tú bà ngày nào cũng dẫn Kim Thu khám bệnh khắp nơi, nhưng mãi chẳng nhận tin gì.

Ngay lúc Kim Thu đang cảm thấy tuyệt vọng thì nàng phát hiện Tiểu Hồng luôn bên cạnh biến mất.

Quy công chỉ trả lời là: “Hiện tại trong lâu đủ , Tiểu Hồng sai chuyện khác , chúng sẽ chọn một khác tới hầu hạ cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-72.html.]

Hắn , nhưng Kim Thu trừ phi nàng giọng , nếu thì Tiểu Hồng sẽ mãi mãi về.

Một kẻ thể kiếm tiền thì xứng hầu hạ.

Yến tiệc của thái thú ngày một tới gần, trong lòng Kim Thu nôn nóng chút sung sướng bí ẩn… ma ma thấy nàng vô dụng là bắt đầu vứt bỏ nàng như giày rách. Nếu nàng giữ đúng lời hứa thì cho dù thái thú so đo, nhưng bên ông cũng sẽ khiến ma ma nhận đủ.

Kim Thu cùng với quyết tâm c.h.ế.t thì cùng chết, tâm trạng dần bình tĩnh trở . Mấy năm qua nàng tích góp ít tiền, đủ để chuộc . Nếu nàng còn giọng hát thì cùng lắm là rời khỏi đây, đó tìm một hợp mắt để gả .

Ngay lúc Kim Thu đang chuẩn đường lui cho thì tối hôm , nàng trong phòng thấy một giọng hát giống như tiếng thiên tiên.

Giọng hát đó trong trẻo, linh hoạt, mặc dù lạc nhịp vì quen với bài hát nhưng giọng hát tuyệt vời vẫn biến chút khuyết điểm thành vẻ tự nhiên… nó giống như một âm thanh từng trải qua rèn luyện, vang lên khiến trời đất rung động.

Kim Thu thấy thì nhịn mà mở cửa phòng , từng bước tới nơi phát tiếng hát.

Nàng rõ giọng hát của ở sông Tần Hoài, ai giọng hát như thế cả.

Đây chẳng lẽ là mới mà ma ma tìm ?

Trong lòng Kim Thu căng thẳng, mặc dù nàng quyết định rời , nhưng nàng lý do bản rời là vì thế.

Đây là sự kiêu ngạo duy nhất của ca kĩ nhất Tiểu Nguyệt Lâu.

Tới khi nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, cách một lớp rèm ngọc tiếng hát càng ngày càng gần.

Đến khi nàng vén rèm lên thì thấy lan can một nữ tử áo đỏ đang ôm tỳ bà, lưng về phía nàng mà cất tiếng hát.

Toàn bộ ở lầu lầu đều im lặng lắng , dường như bọn họ thể thấy giấc mơ của từ trong tiếng ca.

Tuy Kim Thu đồng ý rằng giọng hát , nhưng nàng cảm thấy nó thể đạt tới cấp bậc như thế, ít nhất trong mắt nàng thì giọng ca tỳ vết.

Bài ca kết thúc, Kim Thu thấy vị ca kĩ hồng y xoay . Đó là một khuôn mặt nàng quen thuộc.

Tiểu Hồng.

“Sau tên nàng là Hồng Châu.” Tú bà xuất hiện từ khi nào, trong tay nàng vẫn cầm theo tẩu thuốc dài như cũ, hút một thật dài : “Giọng hát kém của ngươi đúng , ngờ rằng bên cạnh ngươi còn cất giấu một viên ngọc như . Kim Thu, là xem thường ngươi .”

Loading...