Kim Thu ma ma thế là , nàng phát hiện .
Lúc nàng tới Tiểu Hồng thì Tiểu Hồng mới mua bao lâu. Khi đó Kim Thu vô tình giọng hát của Tiểu Hồng, giọng hát của nàng quá hấp dẫn, thế nên nàng nhân lúc bản cần hầu hạ, đòi điều Tiểu Hồng tới cạnh , phá cơ hội trở thành ca kĩ của Tiểu Hồng.
Không ngờ cuối cùng Tiểu Hồng vẫn khác phát hiện.
Nàng chằm chằm Tiểu Hồng một hồi mới xoay rời . Chuyện tới nước thì gì cũng vô ích.
Sau ngày hôm đó, Kim Thu liên tục thấy giọng hát của Tiểu Hồng, từ lúc nàng vẫn còn phạm cho tới khi quen nhạc, tiếng hò reo khắp sảnh chính, còn nàng thì vẫn thể .
Yến tiệc của thái thú gần ngay mắt, đám ca kĩ vũ nương của sông Tần Hoài đều sẽ tham gia, điều khiến bờ sông im lặng hơn một nửa.
Kim Thu dựa bên cửa sổ, loáng thoáng tiếng đàn sáo từ sông, ở đó còn hỗn loạn vang lên mấy tiếng la khen ngợi, nàng thể tưởng tượng bữa tiệc đang náo nhiệt cỡ nào.
Nếu giọng của nàng mất thì những tiếng khen ngợi đó là của nàng .
Kim Thu khổ, đang uống rượu thì đột nhiên thấy quy công chạy chậm trong hậu viện.
“… Thái thú hài lòng, còn gọi thẳng Hồng Châu tiếp khách.” Giọng vui vẻ của quy công vang lên, Kim Thu thì nhịn mà đập vỡ bầu rượu trong tay.
cho dù tức giận cách mấy thì Kim Thu cũng kiềm , tối nay Tiểu Hồng thật sự biến thành Hồng Châu .
Nàng trượt xuống cạnh cửa sổ, dựa tường trong im lặng. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên nàng, khiến bóng nàng kéo dài một đoạn.
“Ngay cả cũng phát tiếng, cảm giác chắc dễ chịu lắm nhỉ.” Tiếng vang lên ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-73.html.]
Kim Thu kinh hãi, nàng xoa khóe mắt, đang định hỏi ai đó thì đột nhiên nhớ đang ở lầu hai.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên cửa sổ, đó từ lúc nào, vì nàng bên nên lúc ngước mắt chỉ thấy một… “cặp cằm”.
“…”
Phó Yểu sờ sờ lên cằm, nhanh chóng đổi một khuôn mặt khác. Cái đều do Chung Ly, cứ để nàng vay tiền ăn uống thả ga, giờ mặt nàng cũng béo lên một vòng .
“Là .” Phó Yểu nhảy trong phòng.
Lúc Kim Thu mới nhận nàng: “Phó cô nương?”
Nàng xong vui mừng phát hiện bản thể chuyện.
“Đừng vui mừng quá sớm, đây là vì để tiện cho việc chúng trò chuyện với nên mới tạm thời giúp ngươi khôi phục giọng .” Phó Yểu dội nước lạnh.
“Tạm thời?” Kim Thu nghiêng đầu, hiểu ý của nàng. Phó Yểu búng tay một cái: “Ngươi thử xem.”
Lần Kim Thu chỉ thể há miệng, chẳng thể phát chút âm thanh nào.
Kim Thu lập tức hiểu mặt bình thường, nàng lặng lẽ lui về phía , giọng đề phòng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai quan trọng.” Phó Yểu : “Quan trọng là mục đích của .” “Thế ngươi gì?”
“Rất rõ ràng, tới đây là vì ngươi.” Phó Yểu : “Ngươi thấy đấy, thể giúp ngươi khôi phục giọng . Tất nhiên ngươi cũng trả giá mới .”
“Không cần.” Kim Thu từ chối: “Ta cần việc .”
“Thế thôi .” Phó Yểu tiếc nuối, nàng để một con hạc giấy: “Thế thì khi nào ngươi hãy đốt nó, sẽ xuất hiện ngay.”