Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng xong thì lập tức khỏi cửa, khi rời còn với Kim Thu: “À , chuyện nhắc nhở ngươi. Việc giọng của ngươi mất chỉ là bắt đầu thôi, tiếp đến mái tóc của ngươi sẽ rụng dần, hai mắt càng ngày càng mờ, ngũ tạng lục phủ dần tan nát, lúc c.h.ế.t sẽ đau khổ vô cùng. Thế nên hãy cố gắng quý trọng ba tháng cuối cùng .”
Nàng xong thì đóng cửa nữa, là thật sự rời .
Để Kim Thu với tâm trạng như sóng to gió lớn trong phòng, nàng lòng bàn tay đưa lên mái tóc, chỉ mới dùng sức một chút thôi mà một mớ tóc kéo xuống…
…
Trong đạo quan.
“Từ đầu ngài thấy tuổi thọ của Kim Thu cô nương sắp hết ?” Tam Nương rót một ly nóng cho Phó Yểu.
“Lạ lắm ?” Phó Yểu cầm kéo cắt giấy khỏi đạo quan.
Tam Nương thấy thế thì tò mò theo , thấy Phó Yểu chạy tới bồn hoa thứ tư bên ngoài.
Nàng nhớ , lúc quan chủ chữa hai mắt cho Giang chưởng quầy cũng dùng một mảnh lá cây cây .
“Đừng sợ.” Phó Yểu vuốt ve cành cây: “Ngươi ở chỗ hưởng nhiều nhang khói như thì hôm nay lấy một mảnh lá của ngươi cũng . Mọi khi ở nhờ nhà khác là đều trả tiền đấy.”
Sau đó “lách cách” một tiếng, Phó Yểu cắt một mảnh lá non từ cây xuống. “Được , tiền thuê nhà năm nay lấy, ngươi cứ an tâm mà ở đây .” Phó Yểu ngửi phiến lá một cái đưa cho Tam Nương cất giữ.
Tam Nương tò mò hỏi: “Đây là…” “Tử kim thược dược.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-74.html.]
Tam Nương nhớ tới Giang chưởng quầy thì dần hiểu công dụng của nó: “Ngài đang chuẩn cho Kim Thu cô nương ?”
“Ai mà . Nếu nàng đồng ý giao dịch với thì mảnh lá để cho cũng . Tất nhiên nếu là mang pha cho thì càng .” Phó Yểu xong câu thì trong lòng rục rịch.
Tam Nương vội vàng cất mảnh lá .
Hôm , Triệu Hưng Thái tưới nước cho mấy bồn cây thì đột nhiên phát hiện một bồn cây chỉ còn hố đất, cây hoa bên trong biến mất.
“Tối qua ăn trộm ?” Hắn hỏi Tam Nương.
Tam Nương lắc đầu: “Có lẽ là bỏ chạy suốt đêm…” Triệu Hưng Thái: “?”
“Phải , Giang chưởng quầy nhờ đưa tin tới, bảo ngươi chuẩn mấy phần vịt sốt chua ngọt, đó bảo Phương Nhị mang huyện thành.” Tam Nương nhắc.
Sau khi đạo quan bắt đầu bán điểm tâm và đồ ăn từ Kim Lăng thì ngày nào Phương Nhị cũng tới lấy một ít để bán, thể kiếm thêm chút tiền. Bây giờ Giang chưởng quầy trở huyện thành, mỗi khi việc đều nhờ Phương Nhị truyền tin giúp.
“Được.” Triệu Hưng Thái cũng hỏi lý do.
Chỉ là Dương Sư phụ cũng sống ở đạo quan khá lâu, hết các bước vịt sốt chua ngọt nhưng từng tự ở tửu lầu, luôn bảo Phương Nhị tới đạo quan lấy, điều chứng tỏ bọn họ ý chiếm món của riêng.
dù Triệu Hưng Thái hỏi thì Tam Nương vẫn cho : “Cái là chuẩn cho Đỗ huyện lệnh. Mặc dù vị Huyện thái gia đáng tin lắm, nhưng một việc vẫn dựa ông . Món ăn của ngươi nếu cứ vô danh mãi thì quá đáng tiếc.”
Nàng thương lượng với Giang chưởng quầy , quyết định sẽ dùng món để kiếm chút tiền, nếu cứ dựa theo tốc độ xài tiền của quan chủ thì lẽ bán mấy trăm năm mới trả nợ xong.
“Chuyện quyết định là .” Triệu Hưng Thái cũng để ý: “Chỉ cần trả cho phần tiền của là .” Hắn còn cố ý nhỏ giọng thêm: “Nhớ là im lặng đưa thôi nhé.”