“Yêu cầu của ngươi đúng là ngoài ý .” Phó Yểu cầm quạt xếp, gõ nhẹ lên bàn: “Dùng mất cơ hội duy nhất của chuyện như , thấy phí ?”
Kim Thu : “Tuy là chấp nhận, nhưng quả thật là ghen ty với nàng. Ta cái gì cũng , thứ duy nhất thì dễ dàng cướp mất.” Nàng tới đây thì khổ: “Lúc nãy chỉ đùa mà thôi, ngài đừng xem là thật.”
“Cho dù là thật thì ngươi cũng thể đổi .” Phó Yểu đáp: “Ta đây thể dễ dàng nhận giao dịch đổi vận mệnh của ngươi, nhưng đổi của khác thì chịu trách nhiệm với nhân quả của đó, mà thứ ngươi dùng để giao dịch với đương nhiên đáng để mạo hiểm . Thế nên, ngươi đổi cái gì thì tự mà .”
“Vậy ?” Kim Thu hiểu lắm: “Vậy thì xin ngài hãy giúp lấy giọng hát, biến trở nên xinh hơn nữa. Đổi , bộ những gì , ngài cứ việc lấy hết.”
“Quả là một thẳng thắn.” Phó Yểu đưa quạt lên, lướt qua mặt nàng một cái: “Khen cho sự thẳng thắn của ngươi, tặng ngươi một món quà nhỏ. Trước khi ngươi chết, giọng và nhan sắc của ngươi sẽ ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, ngươi sẽ mãi mãi xinh cho tới ngày sinh mạng của ngươi kết thúc.”
“Cảm ơn ngài.”
Sau khi hai thành giao dịch, Kim Thu nhanh chóng biến mất khỏi đạo quan.
Hôm .
Nam nhân gầy tỉnh dậy kể cho thê tử chuyện tối qua, nữ nhân béo chỉ cho rằng phu quân hoa mắt. Cả hai cãi cọ một hồi, đó quyết định nhờ vị tiểu ca trong bếp chứng thực.
Triệu Hưng Thái xong thì tò mò về phận của nữ tử bí ẩn hơn: “Hai là nữ nhân trẻ tuổi ?”
“Phải, chừng 17, 18 gì đấy, giọng .” Nam nhân gầy : “Nhìn qua dáng vẻ của nàng thì giống con gái nhà lành.”
Triệu Hưng Thái , lập tức đó là ai, : “Chuyện thúc và thẩm tự là , sẽ quen dần thôi.”
“Quen?” Nam nhân gầy nhảy dựng lên: “Khoan , tiểu tử rõ xem nào. Tại quen với mấy chuyện ?”
Triệu Hưng Thái vỗ vai , nhẫn tâm cho trong đạo quan còn một “” nữa.
“Mới sáng sớm mà náo nhiệt ?” Giọng của Giang chưởng quầy vang lên từ phía cổng lớn, hóa Giang chưởng quầy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-77.html.]
“Sao chỉ ngài tới, Dương Sư phụ ?”
“Tửu lầu còn cần quản lí, rảnh tới đây.” Giang chưởng quầy đôi phu thê xa lạ: “Hai vị là…”
“Đây là đại thúc đại thẩm của Thẩm gia, đến đây dưỡng thai.” Triệu Hưng Thái giới thiệu.
“Dưỡng thai , chỗ đúng là một nơi dưỡng thai .” Giang chưởng quầy mỉm trò chuyện mấy câu với phu thê hai , đó đưa rổ cho Triệu Hưng Thái: “Đây là cua biển mới nhập về, nhớ quan chủ hình như từng ăn bao giờ nên vội vàng mang đến đây. Ngươi chế biến giúp , tới gặp quan chủ một lát.”
“Được, cái cứ giao cho , ngài cũng ở ăn cơm .”
“Được, tay nghề của ngươi hơn đương gia nhà nhiều.” Giang chưởng quầy mỉm .
Đôi phu thê thấy Giang chưởng quầy thắp hương trong, một lúc thấy nàng cùng quan chủ và một vị nữ tử bạch y mà họ từng gặp qua.
Hiện giờ mặt trời còn lên cao hẳn, sáu cứ thế thành một vòng quanh bàn đá để dùng bữa.
Nam nhân gầy lúc nãy hỏi gì từ miệng Triệu Hưng Thái, hiện giờ gặp quan chủ thì lập tức hỏi thăm: “Sao thấy cô nương tối qua?”
Phó Yểu ăn một cái bánh bao chiên, : “Chẳng ngươi cũng thấy nàng bằng đầu ngón chân , tới nhanh thì cũng nhanh thôi.”
“Có nghĩa là… Thứ mà tối qua thấy thật sự là thứ đó?” Nam nhân gầy đột nhiên thấy hiểu của đủ dùng.
Giang chưởng quầy cạnh hỏi: “Hôm qua ai tới ?”
Tam Nương đáp: “Là Kim Thu cô nương ở Tiểu Nguyệt Lâu, nàng mắc một căn bệnh nan y.” Tam Nương nghĩ tới Kim Thu thì thở dài: “Mới 17 tuổi mà.”
Người ở tuổi chỉ bắt đầu cuộc sống, phụ mẫu yêu thương thì đều nuông chiều, che chở, nhưng Kim Thu sắp tới cuối cuộc đời.
“17 tuổi , đúng là đáng tiếc thật.” Giang chưởng quầy cảm thán: “Đây là định mệnh của chúng . Phần lớn các cô nương bước chân nơi đó đều một bệnh tật. Không tính những khác, chỉ riêng như đây thôi cũng mất nhiều năm điều trị thì cơ thể mới lên chút, nhưng dù thì cũng cách nào sinh con , ăn cũng là mấy món thật mềm. Các ngươi đừng chỉ thấy nơi đó rực rỡ hoa lệ, thực tế chẳng mấy kết cục cả, phần lớn đều c.h.ế.t khi tuổi còn quá trẻ. Có thì khi c.h.ế.t ít nhất vẫn cái tên, nhưng c.h.ế.t chỉ một manh chiếu bọc , chôn bừa ở bãi tha ma.”