Đây là chuyện mà cả Tam Nương và Triệu Hưng Thái đều .
Hai , một xuất phú quý, một gia thế cũng tệ, cả hai đều thuộc tầng lớp ở bình dân bá tánh, nên mà cuộc sống của những ở đáy.
Giang chưởng quầy dường như nhớ những chuyện cũ vui, đành thở dài tiếp nữa, chỉ im lặng húp cháo.
Phó Yểu hề quan tâm, tiếp tục gắp bánh bao chiên ăn, đôi phu thê bên thì ngơ ngác.
Hình như bọn họ… lạc nơi gì đó thần bí.
…
Tối đến, Triệu Hưng Thái vẫn bán hàng ở vị trí thường ngày, đột nhiên một cỗ kiệu dừng mặt .
Hồng Châu đặt nồi cháo lên giá, : “Không ngươi bán điểm tâm ? Sao đổi thành cái .”
Triệu Hưng Thái nữ tử búi tóc nghiêng, đầu cắm trâm hoa thược dược màu đỏ, kiêu ngạo cũng siểm nịnh mà : “Ta chỉ nghĩ tới những bình thường luôn bận rộn tới mức thời gian ăn cơm, nếu thể uống một chén cháo thì chắc sẽ thoải mái hơn nhiều, thế nên mới bán ít cháo ở đây.”
“Ngươi đúng là .” Hồng Châu , xuống kiệu: “Vậy thì bán một chén .” Tối nay nàng uống một đống rượu, bây giờ trong bụng chẳng gì cả.
Triệu Hưng Thái múc một chén cho nàng: “Ở đây ghế , cô nương chỉ thể .”
“Không , dù cũng cao quý gì.” Hồng Châu xong, chén cháo màu xanh trong tay: “Trong đây bỏ thêm gì thế?”
“Tía tô.” Quanh đạo quan nhiều tía tô mọc dại, tiện tay hái một mớ: “Cái thể giúp tiêu hóa , chữa đau đầu, khó chịu buồn nôn. Cô nương uống xong sẽ thấy thoải mái hơn chút đấy.”
Hồng Châu gật đầu, : “Ngươi quả là mà.”
Triệu Hưng Thái nhún vai: “Ta thì thấy thế, chỉ là chuyện mà đầu bếp nên thôi. Ta nhận rằng thưởng thức món ăn nấu chỉ mấy vị quan lớn. mà phần lớn là những dân bình thường. Những sống hai bên bờ sông Tần Hoài, lẽ cần nhất khi là một chén cháo giúp họ thể nghỉ ngơi thoải mái.”
“Mấy các ngươi chuyện văn vẻ thật đấy.” Hồng Châu ôm chén, uống hết một cháo ấm bên trong, đó lấy khăn tay lau khóe môi, : “Trước đây nhà nghèo, vì nhiều gạo nên mỗi nấu đều là một nửa cháo một nửa tía tô. Bây giờ tiền thì còn ăn cháo như nữa, dù cũng cảm ơn ngươi.”
Hồng Châu xong, đặt tiền xuống, nâng váy trở về Tiểu Nguyệt Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-78.html.]
Lúc trời cũng khuya, Hồng Châu đang chuẩn về phòng của thì một chặn .
Kim Thu lạnh lùng nàng : “Trộm đồ của vui chứ?”
Hồng Châu nữ nhân gần như trở nên xa lạ thì tức giận: “Ta trộm đồ của ngươi? Sao ngươi là sợ thế nên mới tìm cách cho cơ hội nổi bật? Trước đây cứ nào thử giọng là ngươi cố tình cho cổ họng vấn đề, mỗi khách bảo hát thì ngươi cũng tìm cớ đuổi ngoài. Trước còn thấy ơn sự che chở đó của ngươi, nhưng giờ nghĩ , lẽ đấy chỉ là tư tâm của ngươi thôi nhỉ.”
“Quả nhiên là nâng đỡ, tự tin hẳn lên ha.” Kim Thu lạnh.
“Trước ngươi nào dám chuyện với như . , lấy giọng , nếu ngươi chịu thức thời thì nhất nên kẹp chặt đuôi mà .”
“À.” Hồng Châu mỉm , đắc ý chằm chằm Kim Thu: “Ngươi lấy giọng thì , từ phủ thái thú về là đây .”
“Ngươi!”
“Ta , bây giờ nghỉ, rảnh mà đấu võ mồm với ngươi ở đây.” Hồng Châu kéo dải lụa choàng quanh : “Nếu ngươi phục thì chúng thể so đấu.”
Giọng của cả hai lớn, những xung quanh cũng chẳng dám lên tiếng.
Một là đầu bảng, một là ứng cử viên đầu bảng tiếp theo, cuộc so đấu của bọn họ, ngoài thể tùy tiện xen .
Từ đêm đó, bầu khí trong lâu càng trở nên căng thẳng hơn. Khách của Hồng Châu cuối cùng đều thành khách của Kim Thu, mà mỗi khi Hồng Châu tham dự yến tiệc, chỉ cần Kim Thu xuất hiện thì Hồng Châu sẽ đuổi ngoài. Lâu dần, thậm chí khách quen của Hồng Châu cũng thành khách mới của Kim Thu.
Một Kim Thu lấy giọng thì đột nhiên trở nên xinh hơn nhiều. Mặc dù nàng là ca kỹ, nhưng mỗi nụ ánh mắt đều khiến say mê.
Hồng Châu thì luôn đè ép xuống, giống như hoa quỳnh nở rộ ban đêm trong chốc lát tàn phai.
Quán cháo ven đường mua may bán đắt của Triệu Hưng Thái cũng trở thành nơi nàng trút hết tâm sự.
“Ngươi nàng đáng ghét đến mức nào .” Hồng Châu xổm bên cạnh mà oán hận: “Nàng cứ cố ý nhắm , chẳng lẽ do là nha của nàng nên cả đời đều thể vượt qua nàng ?”
Triệu Hưng Thái đang bận, chỉ với nàng: “Hiện giờ thì ngươi cũng tiền mà, thể rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu đó .”
“Rời khỏi?” Hồng Châu : “Ta thể rời khỏi nơi đó, mà chỉ thể , còn danh tiếng của vang xa hơn Kim Thu.”
“Chỉ để thể vượt qua nàng ?”
Hồng Châu lắc đầu: “Không chỉ để vượt qua nàng .”