Nhận đáp áp như mong , đám Lục An nhanh chóng xuống núi.
Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho mới rời khỏi phòng ông.
“Tôn , tin ?” Đỗ huyện lệnh hỏi. Ông cứ thấy chuyện quá mơ hồ, kể đến việc vị quan chủ vẻ tuổi tác lớn, chỉ riêng việc tìm bằng một sợi tóc khó tin lắm . Hơn nữa, nàng là tìm , nhưng ở , còn dám chắc chắn một năm đó sẽ xuất hiện, khác nào lời của đám giang hồ bịp bợm.
Tôn Hạc phẩy cây quạt tay, : “Những gì chúng nghĩ tới thì chắc chắn cũng nghĩ qua. nếu vẫn chấp nhận chờ, chứng tỏ rằng còn cách nào khác. Chúng cần cố chấp rõ chuyện, tước mất hy vọng cuối cùng của ? Như quá tàn nhẫn.”
Dù tài hoa cỡ nào chăng nữa, thì ngay giờ khắc , cũng chỉ là một vị lão nhân cô đơn lẻ bóng mà thôi.
“Huynh cũng đúng.” Đỗ huyện lệnh nghĩ một hồi đáp: “Là suy nghĩ thấu đáo. nam nhân gầy trong đạo quan đó, hiểu thấy quen mắt. Không thấy thế ?”
Tôn Hạc rõ lắm: “Có lẽ đây từng gặp đó.” “Chắc là .”
…
Thanh Tùng Quan, nam nhân gầy ngẩn .
Hắn cứ nghĩ khách quý mà quan chủ nhắc tới chỉ là dạng phú thương nhiều tiền, ngờ là quan gia. Dù rằng mấy đó mặc quan phục, nhưng quan ủng* chân thì thể nhầm lẫn .
*quan ủng: giày ống của quan.
Chỉ mong mấy đó nhận .
“Không bảo bóc hạt dưa cho , đang nghĩ gì đấy?” Nữ nhân béo bàn : “Ta hôm nay nữ nhân tới dâng hương khá đông, nhưng nếu dám suy nghĩ bậy bạ thì cũng thể về Tung Sơn, tìm phương trượng (?) của để tố cáo đấy.”
“Nàng nghĩ nhiều .” Nam nhân gầy vội : “Để bóc cho nàng.”
“Thế đang nghĩ gì đấy?” Nữ nhân béo vội hỏi. Nàng và phu quân ở với suốt hai mươi năm, giữa hai bí mật.
“Hôm nay thấy quan phủ.” Nam nhân gầy cuối cùng cũng chịu : “Nếu chúng bọn họ phát hiện thì rời khỏi đây. Nếu là lúc thì chúng chắc chắn sẽ sợ. hiện tại khác, trong bụng nàng hài tử, lòng cảm thấy an tâm.”
Nữ nhân béo để ý khách tới đạo quan hôm nay, cả ngày nàng đều thắp hương giúp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-91.html.]
“Quan phủ?” Nàng thẳng , vẻ mặt cũng nghiêm túc : “Hay là bây giờ chúng rời luôn?” Nếu nhanh thì lẽ bọn họ còn đường sống, đợi tới khi truy đuổi thì càng nguy hiểm hơn.
“Chúng thể tạm thời bỏ chạy, nhưng còn con thì ?” Nam nhân gầy bụng nàng : “Chúng lang thang ở cũng , nhưng hài tử sinh cũng đuổi g.i.ế.c như phụ mẫu nó ?”
Nữ nhân béo xuống : “Cẩu triều đình. Rõ ràng chúng lệnh đặc xá, còn cứ đuổi theo dứt. Nói bao nhiêu là bộ đồ vật trong mộ địa chôn vùi , chúng lấy gì cả, tại bọn họ tin chúng chứ?”
“Nếu thúc thẩm thật sự cùng đường thì thể tìm quan chủ thử xem.” Triệu Hưng Thái bưng một đĩa điểm tâm tới: “Mặc dù bản đồng ý với việc thúc thẩm giao dịch với ma quỷ, nhưng lẽ Tam Nương đúng, đôi khi giao dịch là cách giải thoát nhất.”
“Tiểu tử, câu chuyện của bọn ?” Nam nhân gầy kinh ngạc hỏi.
Triệu Hưng Thái chỉ lỗ tai của : “Tai của .” Được .
“Chuyện mà quan chủ cũng nhúng tay ?” Nam nhân gầy do dự hỏi. “Ai , thúc cứ hỏi là sẽ rõ.”
Phu thê hai ý kiến của Triệu Hưng Thái một hồi, nữ nhân béo lên tiếng: “Chàng chắc chứ?”
“Không nàng cũng nghĩ ?” Nam nhân gầy bất đắc dĩ lên. Một lát , cả hai tới chủ quan.
Lúc Phó Yểu đang đếm tiền trong rương công đức với Tam Nương. Tiếng từng đồng tiền va chạm vang lên leng keng, Phó Yểu mà vui vẻ vô cùng.
Thấy hai phu thê tới, nàng hỏi: “Chuyện liên quan tới cổ mộ là ?” Đôi phu thê lập tức ngại ngùng hỏi: “Ngài cũng ?”
Phó Yểu gom bộ tiền đồng và bạc vụn tay : “Nói thử xem.”
Nam nhân gầy thấy nàng như thì lừa gạt cũng nghĩa lý gì, thế là bắt đầu kể từ đầu tới cuối.
Trước phu thê bọn họ g.i.ế.c ít , nhưng đều là những kẻ độc ác, mấy việc như cướp của kẻ giàu chia cho nghèo. Vì chuyện mà họ còn giúp quan phủ ít , thậm chí lúc bọn họ rửa tay chậu vàng, bên phía Hình Bộ còn tặng bọn họ hai khối lệnh bài đặc xá.
Vốn dĩ bọn họ định động đến chuyện giang hồ nữa, chỉ gắng sinh một đứa con. trong giang hồ, cho dù là hùng đỉnh thiên lập địa cũng sẽ lúc vì những điều nhỏ nhặt mà đau đầu.
Bọn họ cướp của kẻ giàu chia cho nghèo nhiều, nhưng quên mất bản . Hơn nữa bình thường họ còn hào phóng, thế nên chẳng mấy mà còn tài sản. Lúc một quen giới thiệu công việc cho họ, đó là hộ tống một chuyến tiêu* quan trọng. Vì thù lao cao nên phu thê hai đồng ý.
*chuyến tiêu: Trong thành sẽ vài tiêu cục, mỗi nhờ tiêu cục vận chuyển hàng hoá sẽ đc gọi là vận tiêu (chuyến tiêu). Nói nôm na thì nó như bưu điện nhưng là của tư nhân .
Không ngờ chuyến tiêu vật c.h.ế.t mà là sống. Hơn nữa sống còn suy nghĩ, dẫn bọn họ bảy đường tám ngõ trong núi sâu, rơi xuống một cổ mộ. Cơ quan trong cổ mộ lắp đặt dày, còn nguy hiểm, cả hai tháo chạy một đoạn mới thoát khỏi hiểm cảnh. Những còn đều c.h.ế.t trong cổ mộ hết cả.