TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-02-02 04:10:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chuyện bọn họ vận tiêu là bí mật, khi những đó chết, nghi ngờ phu thê hai tham lam bảo vật của cố chủ nên g.i.ế.c sạch tất cả .

“…Nếu chúng vì bảo vật mà g.i.ế.c c.h.ế.t cố chủ thì đúng là vô nghĩa, rõ ràng là do bọn họ tự chạy trong cổ mộ, kết quả khi còn phá trận pháp bên trong, khiến cho thế núi mất cân bằng, cổ mộ sụp đổ, đều chôn vùi. Nếu nhờ may mắn thì phu thê chúng cũng thành hai thi thể. Sau khi cổ mộ đó sụp thì bộ ngọn núi biến mất như từng xuất hiện. lời của chúng chẳng ai tin cả, cuối cùng quan phủ phát lệnh truy nã.”

Nam nhân gầy tới đây thì thấy bản hết sức vô tội.

Phó Yểu xong chậm rãi vươn tay với , bạc vụn trong tay nàng hóa thành bột phấn, từ từ rơi xuống: “Lúc nãy ngươi , trận pháp trong cổ mộ phá khiến ngọn núi sụp đổ?”

thế. Thật chính cũng hiểu rõ , tất cả đều là những đó lúc . Bọn họ rằng vì pháp trận giữ vững cho nên cổ mộ ở giữa mới ảnh hưởng. trận pháp một khi phá thì ngọn núi đó cũng định nữa, sẽ lập tức sụp đổ.” Những lời đều do đám trộm mộ đó , chỉ mà thôi.

nam nhân gầy thấy vẻ mặt nghiêm túc của quan chủ thì lòng lập tức căng thẳng theo.

Không cổ mộ đó là mộ của tổ tiên nàng

Phó Yểu đang nghĩ gì, nàng im lặng, nhưng bầu trời bên ngoài đạo quan nháy mắt trở nên u ám, còn gió thổi mạnh từng cơn.

Sỏi đá mặt đất bay loạn xạ, cửa sổ trong đạo quan cái nào chịu nổi sức gió mà bắt đầu vang lên tiếng “lạch cạch”, bung khỏi vách tường, bay mất.

“Này , thế …” Nam nhân gầy thấy mây mù bên ngoài thì rụt cổ , vội vàng xin : “Người tội, quan chủ , bọn cũng cổ mộ đó liên quan tới ngài, giờ dù sụp , nhưng chỉ cần tìm tài thì chắc chắn thể khôi phục . Nếu thể trong tìm t.h.i t.h.ể của những đó thì càng , tiện rửa sạch oan khuất cho bọn luôn.”

“Ngươi bậy gì đấy.” Phó Yểu vô cảm : “Các ngươi mau hết những gì các ngươi thấy, thấy trong cổ mộ đó cho , , các ngươi chữ đúng ? Viết hết cho . Thấy gì cũng , để sót dù chỉ một chi tiết nhỏ. Chỉ cần các ngươi , đảm bảo các ngươi sẽ bình an.”

Phó Yểu xong thì ngoài. Nàng bước khỏi cửa, cảnh vật mắt còn là sân của đạo quan, mà biến thành một nơi nào đó ở kinh thành.

Ngay lúc nàng xuất hiện, kinh thành đột nhiên mưa, lúc đầu chỉ là những giọt mưa lất phất, nhưng cơn mưa cứ dần nặng hạt, tiếng mưa rơi xuống dù của đường tựa như hàng ngàn hàng vạn thanh đao từ trời xuống.

Phó Yểu bước tiếp về phía , cuối cùng ngừng ngay cửa Định Quốc Công phủ.

Cổng chính sơn son của Định Quốc Công phủ lúc vẫn tươi sáng, nhưng đáng tiếc, vài năm khi đó chết, tòa phủ cao sang cũng sẽ sụp theo.

Cơn mưa thu dần thấm ướt cả Phó Yểu, nước mưa chảy dọc theo gương mặt. Nàng mặc một bộ y phục màu đen khác nào quỷ quái trong chiều mưa, khiến canh cửa bên ngoài Quốc công phủ cũng dám tới hỏi.

Đột nhiên che dù tới cạnh nàng, cây dù màu trắng che giọt mưa đỉnh đầu, xua bộ lạnh.

“Ta thật sự nhanh chóng g.i.ế.c bọn họ.” Phó Yểu bảng hiệu Định Quốc Công phủ phía cổng chính.

“Giờ ngươi thể tay.” Chung Ly mặc bộ y phục nhạt màu, cứ như trích tiên giáng trần, dù là nửa giọt nước cũng thể chạm góc áo của y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-92.html.]

“Không cản nữa?”

“Vận của bọn họ hết, c.h.ế.t sớm muộn cũng khác là bao.”

“Nếu thế thì thể g.i.ế.c .” Phó Yểu nở nụ : “Thù hận báo từ từ mới sảng khoái.”

“Có vẻ như kẻ thù của ngươi nhiều?”

“Cũng nhiều lắm, hơn nữa những kẻ đó cũng sắp thành t.h.i t.h.ể hết .” Phó Yểu nghĩ tới đây là thấy vui vẻ. Xung quanh vẫn mưa gió ngừng, Phó Yểu đẩy nam nhân bên cạnh: “Sao ngươi tới đây?”

“Ta ăn một món nên mới qua đây.” Chung Ly đáp. “Ta cũng ăn.”

“Tùy ngươi.”

“Ta ăn món đắt nhất.” “…”

Hai về phía xa.

Sau khi thấy hai rời , canh cửa của Định Quốc Công phủ mới thở phào nhẹ nhõm một .

Họ .

Sau khi Tam cô nương xảy chuyện, cả đám hầu bọn họ còn dám ngoài ban đêm nữa.

Phó Yểu và Chung Ly cuối cùng cũng một tửu lầu nổi tiếng lâu đời. Mùa thu của phương bắc lạnh thấu xương, giờ thưởng thức những món ăn nóng hổi, chiếc bụng lạnh lẽo cũng dần ấm lên.

Ngồi trong sảnh một lúc, Phó Yểu hỏi Chung Ly: “Không tò mò ?”

Sao đột nhiên xúc động đến thế, đột nhiên tới kinh thành.

“Chúng bây giờ chỉ là hai cùng ăn cơm mà thôi, chuyện của ngươi liên quan gì tới chứ.” Chung Ly lạnh nhạt : “Tiểu nhị.” Y gọi tiểu nhị tới, quăng cho một bọc vàng : “Mang tất cả những món ăn ngon nhất của tửu lầu tới đây.”

Tiểu nhị đang định hỏi vì thì thấy ánh vàng rực rỡ trong bọc, lập tức đổi giọng: “Được , tiểu nhân sẽ mang lên hết!”

Thế là các khách nhân khi tiến tửu lầu sẽ thấy bên trong một hàng dài đang , hơn nữa tay những đó còn cầm theo một hộp đồ ăn.

Loading...