Cho tới khi cơm no rượu say, Liễu Phú Vân khỏi phòng riêng để hít thở khí. Khoảng một khắc , thấy Tiểu hầu gia dựa lên cây cột ngoài phòng, đang nghĩ gì.
Hắn thấy Liễu Phú Vân trở , thẳng : “Đã ? Hay là ở ngoài với , trong đó ồn ào thấy đau đầu quá.”
Liễu Phú Vân Tiểu hầu gia chuyện với . Việc cũng đoán .
Vòng bạn bè của ở kinh thành rộng lắm, bình thường cũng chỉ giữ quan hệ với bạn cùng trường và biểu biểu của Phó gia.
Tiểu hầu gia khác với , hoàng thượng là tỷ phu của Tiểu hầu gia, việc cũng khiến trở thành dẫn đầu trong đám công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành.
Thường ngày hai bọn họ chẳng hề can hệ gì với , hôm nay đột nhiên nhận thư mời thì chắc chắn là chuyện gì đó.
“Được.”
“Huynh cần xa lạ với thế .” Tiểu hầu gia mặc dù tuổi lớn nhưng dáng cao, đôi chân dài thẳng, đặt một tay lên vai Liễu Phú Vân, vẻ mặt tự nhiên hào phóng: “Ta chỉ vài vấn đề nhờ giải thích.”
“Mời ngài cứ , Phú Vân gì sẽ đáp.” Liễu Phú Vân cũng vì thái độ tùy tiện của mà thả lỏng.
Tiểu hầu gia để ý việc , hai tới mái hiên bên ngoài, Tiểu hầu gia ánh đèn sáng bừng phía , : “Liễu , gặp quỷ?”
Liễu Phú Vân bất ngờ, dù thầm nghĩ xem Tiểu hầu gia hỏi điều gì, nhưng ngờ là hỏi chuyện .
“Tiểu hầu gia…” Vẻ mặt Liễu Phú Vân mất tự nhiên: “Tại ngài đột nhiên hỏi chuyện ?”
là thấy, nhưng đó cũng là điều mà thấy nhất.
“Huynh đừng căng thẳng gì, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.” Tiểu hầu gia ha hả: “Huynh cũng là ở kinh thành nhiều những bí mật lớn nhỏ. Chuyện của Kỳ Sương Bạch lan truyền khắp nơi , ai cũng rằng Phó Tam Nương phu thê g.i.ế.c hại, nàng biến thành quỷ trở về tìm bọn họ. Tất nhiên là hề tin mấy chuyện . là thì tất nhiên sẽ tính tò mò, thế nên mới tìm để kiểm chứng.”
“Chuyện cũng là chuyện vui vẻ gì.” Sắc mặt Liễu Phú Vân khó chịu, thích chuyện Tam Nương c.h.ế.t thảm khác xem như thú vui mà bàn tán trong tửu lâu: “Tiểu hầu gia nên hỏi những khác , cơ thể thoải mái, xin cáo từ .”
Hắn xong thì buồn quan tâm tới vẻ mặt của đối phương, xoay rời .
Đợi đến khi xuống lầu thấy trong góc bàn mất, trái tim cũng trở nên trống rỗng, vén màn che khỏi tửu lâu, đêm tối bên ngoài, trái tim như gió thu tràn đầy, chua xót tới mức hụt hẫng.
…
Thanh Tùng Quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-94.html.]
Phó Yểu và Chung Ly ăn no nê thì trở về, bầu trời ở Thủy huyện trở như bình thường. Gió thu thổi nhè nhẹ, mùi hoa thoang thoảng trong khí.
Nam nhân gầy thấy nàng thì nhanh tay đưa xấp giấy mà y đang ôm trong lòng cho nàng, : “Những thứ ngài cần hết đây .” Hắn xong còn cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, dò hỏi: “Lúc nãy ngài tức giận như thế là vì t.h.i t.h.ể của những kẻ trộm mộ ô uế cổ mộ ?”
“Thi thể gì?” Phó Yểu nhận lấy xấp giấy, : “Dám đào mồ của khác thì c.h.ế.t trong đó cũng là xứng đáng.”
“Thế ngôi mộ đó…”
“Không quan hệ với , sụp thì thôi, ngay cả mồ của cũng xây thì liên quan gì tới .” Phó Yểu xem hết nội dung giấy, : “Tất cả những gì ngươi thấy đều hết lên đây đúng ?”
“Vâng.”
“Được, về phu thê hai cứ an tâm ở đây, chuyện gì thì tới tìm .” Phó Yểu : “ , vị trí của cổ mộ đó ở ?”
“Ở hướng Tây Bắc, là cổ mộ từ 300 năm .”
“300 năm?” Phó Yểu vuốt cằm: “Có chủ nhân cổ mộ là ai ?” “Nghe là Tiêu Thái Hậu của tiền triều.”
“Biết của ai là .” Phó Yểu về chỗ tượng Tam Thanh, đổ hết tiền trong rương công đức , với Tam Nương: “Về tiền trong rương công đức ngươi cứ cầm hết mua vàng mã, đó đặt cửa đạo quan đốt. Nếu quỷ tới thì ngươi hỏi bọn họ chuyện về Tiêu Thái Hậu , tới khi nào hỏi cổ mộ do ai xây mới thôi.”
“Vâng.” Tam Nương đáp.
…
Nửa tháng , Lê Phùng Niên và Tô Lâm Thu cuối cùng cũng tới Lục An.
khi bọn họ tới nơi thì thấy hầu của Lục An đang sắp xếp đồ đạc, dáng vẻ như sắp chuyển nhà.
Lê Phùng Niên cầm bái , khi chứng thực phận thì quản gia mới cho bọn họ : “Tiên sinh tới Thủy Huyện, hơn nữa còn gửi thư về rằng sẽ ở đó. Chúng bây giờ đang sắp xếp đồ đạc để chuyển qua, nếu hai vị gặp thì thể cùng.”
“Vậy thì xin phiền.” Lê Phùng Niên đa tạ.
Tô Lâm Thu vẻ hoạt bát hơn, hỏi: “Tuổi của cao, đột nhiên ở Thủy huyện? Hơn nữa nếu nhớ nhầm thì Thủy Huyện cách nơi mấy trăm dặm.”
Quản gia đáp: “Tiên sinh tìm tiểu thiếu gia.” Đây là chuyện bí mật gì, ông thì cũng cả.
hai đối diện là đầu thấy, lập tức hỏi thêm mấy câu.
“Hóa là bắt cóc, đám buôn đúng là đáng chết!” Tô Thu Lâm hết chuyện thì tức giận.
Lê Phùng Niên để ý chuyện khác: “Nếu tìm Tiểu Lang, tới Thủy Huyện chứ?”