Thực  bùa  yêu cầu  cao về đồ dùng để vẽ, cần chu sa thượng đẳng, lưu huỳnh, dùng loại nước nào cũng vô cùng nghiêm khắc,  loại bùa còn  cho thêm m.á.u động vật khác , càng  cần  là giấy vẽ bùa, bắt buộc  dùng giấy vẽ bùa   từ bột gỗ đào chuyên dụng mới  thể đạt đến công hiệu  nhất là ‘cầu may trừ tà’.
  mắt   điều kiện, cho nên cô bé cũng  thể yêu cầu cha   mua giấy vàng  từ bột gỗ đào, chỉ  thể dùng giấy vàng tạm thời  thế.
Giấy vàng giòn  mỏng, hơn nữa  giữ  chu sa, bùa dùng giấy thường tạo   thể  là tương đối thô, nhưng mà chỉ dùng một hai  chắc vẫn .
Châu Gia Bình  đồ án chu sa vô cùng kỳ lạ  đó, bắt đầu thấy  khó hiểu: “Con học  cái  ở  ?”
Anh  tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là con trẻ nghịch ngợm vẽ lung tung, ai mà ngờ    dường như  thể cảm nhận  ý vị  đó, hơn nữa cách dùng bút của cô bé  thuần thục,  giống  mới cầm bút lông vẽ  .
Châu Thiện lúc  dối  hề chớp mắt lấy một cái: “Phim truyền hình con xem ở nhà chú Lý diễn như  đấy ạ.”
Bốn hộ gia đình trong viện chỉ  nhà Lý Thủy Sinh  một chiếc tivi trắng đen, quan hệ giữa Phan Mỹ Phượng và vợ Lý Thủy Sinh  tệ vì  thi thoảng đưa con đến nhà bên  xem tivi.
Châu Gia Bình tin lời của con,   ôm cô bé lên dùng râu cọ lên mặt cô bé: “Tốc độ con học tập cũng nhanh thật.”
Châu Thiện  nhếch mép, cô bé im lặng nhét mấy lá bùa  trong túi, một lúc cô bé vẽ mười mấy hai mươi tấm bùa, tất cả đều là các loại bùa khác .
Anh   hỏi: “Mẹ con ?”
“Mẹ  chợ  ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-13.html.]
Hôm nay là ngày chợ phiên,  nhiều nông dân đến chợ, đồ ăn hôm nay sẽ rẻ hơn bình thường, nhà họ Châu nghèo, việc gì cũng  tiết kiệm. Phan Mỹ Phượng chỉ  chợ phiên lớn, đồ ăn mua về  ăn nửa tháng, ngoài hai ngày đầu  thể  ăn chút rau tươi mới, những lúc khác hai vợ chồng chỉ  thể ăn rau dưa muối.
Phan Mỹ Phượng mua đồ ăn về xong mặt mày đầy tâm sự,  khi cắt nhiều  đậu phụ trực tiếp cắt thành đậu phụ nát. Châu Thiện đang chơi ở phòng bếp  ý  nhắc nhở: “Mẹ, hỏng .”
Lúc  Phan Mỹ Phượng mới tỉnh táo , nhưng đậu phụ   cắt thành những miếng nhỏ nát, chỉ  thể tùy ý  thành canh đậu phụ,  xào thêm rau cải coi như bữa trưa.
Lúc ăn cơm cô  cũng ăn với dáng vẻ thất thần, Châu Gia Bình  cô  một lúc lâu cuối cùng  nhịn  hỏi: “Có chuyện gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phan Mỹ Phượng bỏ bát xuống: “Hôm nay em gặp  em, bà  đang bán rau.”
Mẹ cô  chiều con trai, may mà  trai cô  đối với  cô   tệ,  khi giàu  mặc dù  đón  đến thành phố ở nhưng đến ngày lễ tết vẫn cho chút tiền. Đã  lâu Phan Mỹ Phượng  từng  thấy dáng vẻ chật vật như  của  , tóc bạc  bộ, răng sắp rụng hết nhưng vẫn gánh rau lên phố bán.
Châu Gia Bình và nốt miếng cơm cuối cùng  miệng  đặt bát đũa xuống: “Ngày mai em về nhà một chuyến .”
“Tiền đều ở chỗ em, em cứ xem  đưa, chỉ là em  nhớ rằng chúng  còn Thiện Thiện.”
Anh   rõ ràng  chuyện, Phan Mỹ Phượng ngược  bắt đầu ngại: “Tiền nhà chúng  dành dụm để trang trải mà, em  đưa .”