Một lát , khói đen từ từ nhạt , nữa hiện gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Phàn Tiên Cô, bà mở choàng đôi mắt tinh quang tứ phía, ánh mắt đó khác hẳn với dáng vẻ từ bi hiền hòa lúc , dọa Châu Gia Xương giật b.ắ.n .
Phàn Tiên Cô chậm rãi xoay đầu đánh giá căn phòng , mất bao lâu, mới bắt đầu cất tiếng, mà giọng hiện giờ của bà , là một giọng đàn ông thô ráp khàn khàn.
“Nhà các đứa trẻ mệnh cách tương khắc với hai , là chổi, cho nên hại các xui xẻo.”
Châu Gia Xương là sửng sốt, mà đó sốt ruột bắt đầu truy hỏi: “Là ai!”
Đại tiên là thần tiên ở nhắm mắt tính toán, nữa mở choàng mắt Nhiêu Xuân Cầm: “Là hàng cháu nội của bà.”
Xuân Cầm kinh ngạc, bà chỉ hai đứa con trai, con do con gái sinh là hàng cháu ngoại, hàng cháu nội......chỉ một đứa.”
Đại tiên cũng sắc mặt của bà , xác định nhà bà đích thực một như , khóe miệng bất giác khẽ lộ ý , khàn khàn : “ “Đưa ngày sinh tháng đẻ của nó cho , nếu mệnh cách chổi của con bé đó sẽ ảnh hưởng đến các , sợ rằng mạng các sẽ thọ.”
Nhiêu Xuân Cầm là tin tưởng chắc chắn Phàn Tiên Cô , ngay lập tức với giọng căm hận: “Chẳng trách từ ngày nó sinh , sống yên một ngày nào nữa hết.”
Đứa cháu gái xúi quẩy của bà nhất định là khắc tinh định sẵn trong đời bà , cái năm mà Châu Thiện đời, bà liền đau lưng dưỡng bệnh tận gần một năm, mà mười mấy năm đó chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà hề dứt, giờ xảy thêm chuyện .
Nhiêu Xuân Cầm suy nghĩ gì thêm đưa ngay ngày sinh tháng đẻ của Châu Thiện cho đại tiên, khi báo xong bà ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Đại tiên, bà đừng để đồ chổi đó gây hại đến nhà chúng là , đừng cho nhà họ Châu tuyệt hậu đấy.”
Hiện giờ Châu Gia Xương con cái, con trai lớn chỉ độc một đứa con đó, tuy là con gái, nhưng thế nào cũng là con cháu nhà họ Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-148.html.]
Đại tiên như bà : “Hiện giờ trong cơ thể đứa cháu nội của bà thực tế là đồ chổi đó, đứa trẻ nhà họ Châu các sớm đoạt xá .”
Sắc mặt Nhiêu Xuân Cầm và Châu Gia Xương lập tức đều trắng bệch: “Đoạt xá?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy bọn họ hiểu ý nghĩa của đoạt xá là gì, nhưng liên hệ tới lời đại tiên đó thì hiểu ngay, hiện giờ “Châu Thiện” căn bản là con cháu nhà họ, thể cô hồn dã quỷ từ tới bên ngoài chiếm lấy xác.
Chẳng trách, đứa bé đó từ nhỏ cổ quái, lúc ánh mắt đều thể khiến c.h.ế.t lạnh, căn bản giống một đứa trẻ!
Đại tiên gật đầu, dường như nhiều, lấy một bó rơm rạ và bông ngô từ trong túi vải, đắp thành đầu và tứ chi, chầm chậm hình nhỏ. Mà đó bà lấy một mảnh vải lụa trắng, cắn rách ngón tay trỏ nhỏ m.á.u , dùng đầu ngón tay lên tấm vải ngày sinh tháng đẻ mà Nhiêu Xuân Cầm đưa, mới dùng kim châm găm chặt khăn lụa lên hình .
Sau khi cắm xong, bà lấy thêm mấy cây trâm bạc đen sì, dùng ba cây châm ghim vị trí n.g.ự.c của hình .
“Đại tiên” khẽ mỉm , đưa rơm cho Châu Gia Xương: “Mỗi ngày các dùng m.á.u tươi ở ngón trỏ tưới , cung phụng thần đàn của Thường gia, đến năm ngày, đồ chổi đó sẽ tan biến thành mây khói, đến lúc đó đời thực sự của nhà họ Châu các mới tới.”
Châu Gia Xương nửa hiểu nửa , mở miệng hỏi, thấy Phàn Tiên Cô chậm rãi khép mắt .
Một lúc , bà mở choàng mắt nữa, để lộ ánh mắt hiền hòa thiện ban đầu: “Đại tiên chiếu cố các nhỉ? Các lẽ nên thế nào .”