Âm binh  cả đêm chạy về, thở hổn hển, một hồi  mới mở miệng : “Đại nhân, hai chuyện  đều  cả . Diêm Vương  dương thọ của  phàm   xử lý xong, khi  đến trăm tuổi, tuyệt đối sẽ  sai đầu trâu mặt ngựa đến móc hồn phách của , cho dù t.h.i t.h.ể   nát như cám, chỉ cần  sổ sinh tử  lấy  tên của , hồn phách của  sẽ  thể rời khỏi thể xác, vẫn  chịu hạn chế của xác thịt, cảm nhận nỗi đau xác thịt.”
Châu Thiện  thế khẽ gật đầu: “Còn một chuyện thì ?”
“Còn một chuyện......” Âm binh  bắt đầu  chút ấp a ấp úng.
Châu Thiện  chằm chằm nó một lúc: “Diêm Vương rốt cuộc  thế nào, khai thật .”
Âm binh suy nghĩ một hồi, vẫn cứ ấp úng  dám lên tiếng: “Diêm Vương , ......”
Châu Thiện bắt đầu  kiên nhẫn: “Rốt cuộc   gì,  hết cho   sót chữ nào.”
Âm binh   chút mơ hồ, tiếng  thô cuồng của Diêm Vương  ngừng lởn vởn trong đầu : “Trí nhớ kém cỏi của con nhóc Sơn Từ  vẫn giống như  chó gặm , vị tôn giá của Ngọc Hoàng đại đế  đặt  mặt nàng vẫn còn  hỏi ông nội ngươi là ai nữa chứ, nếu nàng  hỏi ngươi vị đó là ai, ngươi cứ việc   là con trai lớn của em họ của chị gái của cháu gái nhà lão bá sát vách nhà ông hai của nàng.”
Âm binh trong lòng hạ quyết tâm, cẩn thận liếc mắt  đoạn ghi nhớ chữ khải nhỏ xíu lặng lẽ chép   : “Ngài  ,  đó là, là con trai lớn của em họ của chị gái của cháu gái nhà lão bá sát vách nhà ông hai của ngài.”
......
Tiên sư ông lớn nhà ngươi! Cô trời sinh đất dưỡng đào   ông hai!
Thấy dáng vẻ mờ mịt cô, âm binh cũng  nén  lên tiếng nhắc nhở: “Thần quân, lúc ngài  thần    thích, nhưng lúc ngài   thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-189.html.]
Châu Thiện nghi hoặc  bản chép nhỏ chi chít như kiến   nó, vẫn  hiểu: “Làm ? Ta   bao giờ ——”
Giọng  của cô đột ngột dừng , kinh sợ  thôi  chằm chằm  âm binh thiếu tay gãy chân   đầu vai : “Ngươi  là cái dạo ?”
Hạ phàm rèn luyện, là chuyện mà chúng thần  trời thường  nhất, cũng là chuyện ưa thích nhất, nhưng cô  là ngoại lệ. Cô  thích hạ phàm, ghét nhất lịch kiếp, mỗi  đều là  thể trốn thì trốn, nhưng  một ,  thế nào cũng  trốn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô là sơn thần của địa giới núi Vô Tà, thiên giới và thế gian kết nối chỉ  duy nhất ba nơi, bình tiên chướng là một thông đạo, cầu Nại Hà hoàng tuyền mà Diêm La chưởng quản là một thông đạo, thông đạo cuối cùng, chính là dãy núi Côn Luân kết nối tiên phàm.
Cô  thích hạ phàm, tự nhiên cũng   hương hỏa nhân gian thờ phụng, cho nên chạy tới địa giới núi Côn Luân ké hương hỏa của  khác,    một  phụ nữ   mang đến miếu sơn thần  núi Côn Luân cầu con, gà  bà   thực sự quá ngon, Sơn Từ nhịn  nổi ăn hết sạch cống phẩm mà  phụ nữ đó mang tới.
Sau khi ăn uống no nê thỏa mãn, cô nhân lúc vui vẻ tiện tay búng một hòn đá hạ giới, rơi  trong bụng  phụ nữ, coi như thù lao cho việc ăn uống no say,  đó phủi m.ô.n.g  về ổ của .
Không lâu , Bắc Đẩu Tinh Quân nghiêm túc đến tìm cô,  cho cô  vì hòn đá  mà  phụ nữ  rốt cục  thành công  thai.
Lúc  Sơn Từ đang  xếp bằng  cành cây ngủ,  thấy thế mở mắt mơ hồ  ông : “Đây chẳng  chuyện  ? Ông  cần   với .”
 Bắc Đẩu Tinh Quân    chút gì vui mừng, mà thở dài một tiếng.
Thì , hòn đá mà ngày đó cô tiện tay búng xuống, chính là hòn đá núi bình thường của núi Côn Luân,   một tia linh khí nào.