Giọng  của Sơn Từ mờ mịt như mây mù: “Tam Thái Tử, ngươi  thiên đình   ?”
Na Tra nghi hoặc  cô,  hiểu ý cô: “Thiên đình  Quỳnh Tương ngọc , bốn mùa hoa tươi,  thể đạp gió cưỡi mây, phút chốc  ngàn dặm, linh khí dồi dào, tháng năm an lành. Có đồ ngon ăn,  rượu uống,  game chơi,  đời  còn  chỗ nào  hơn tiên giới ?”
Sơn Từ : “ là  , cực kỳ .”
Na Tra thật sự  chút khó mà hiểu  vị thượng thần , cũng ,  đây cô vẫn luôn ru rú trong nhà, lúc tỉnh  thỉnh thoảng đến nhà ai đó chơi,   lúc gặp cô vẫn còn ở Côn Luân, cha  Lý Thiên Vương  phạt đến chỗ đó đếm chim chóc. Thiên đình hàng vạn thần tiên, chỉ  mỗi Sơn Từ Thần Quân thần long thấy đầu  thấy đuôi.
Có điều những thứ  đều   trong phạm vi trách nhiệm của , giờ việc    chỉ là tiếp dẫn thần tiên và chơi game, chơi game, chơi game……
Na Tra cất điện thoại , dẫn cô tới cửa  của bình tiên chướng nối với thiên đình,  dẫn   lảm nhảm: “Núi Vô Tà của Thần Quân đúng là kỳ lạ, Tinh Hoa tìm Hoa Thần, Thủy Thần và Hậu Tắc đến núi Vô Tà,  trồng đầy linh thực hoa quả  núi Vô Tà, nhưng bất kể trồng cái gì, đều c.h.ế.t khô hết cả.”
Bởi vì núi Vô Tà là vùng đất man hoang, cỏ cây  mọc nổi,   một mảnh đất,   một giọt nước, chỉ  vách đá và nham thạch phủ khắp núi đồi.
Na Tra cứ dẫn  mãi,  phát giác  mà  cô: “Thần Quân,  ngài   nữa?”
Châu Thiện ngơ ngẩn  lối  giơ tay là  thể với tới  mặt , chỉ cần bước về  thêm một bước nữa, chỉ cần một bước, cô sẽ vẫn là Sơn Từ Thần Quân uy danh lẫy lừng đó, cô  thể tiếp tục tiêu d.a.o tự tại  núi Vô Tà, thỉnh thoảng  kiếm chút da lông ở động phủ của hồ ly,  đến địa cung của Tửu Tiên uống chút rượu, đến rừng tử trúc ở Tây Hải bắt vài con cá chép nướng ăn.
Chỉ một bước đơn giản như , cô  chần chừ  bước  nổi.
Na Tra thấy cô ngẩn ngơ  , cũng  thúc giục nữa, đợi một lúc liền chộp lấy điện thoại tiếp tục chơi game. Lần   đeo tai  , dù  mấy thượng thần  đều rảnh rỗi quá mức, cô   đó suy ngẫm cuộc đời thần tiên thì  thôi, cùng lắm một canh giờ qua ,  trực tiếp đá   xuống……bỏ , Sơn Từ Thần Quân đánh  đau lắm,  vẫn nên đẩy về thiên đình thì hơn.
Na Tra dứt khoát  xuống, đánh xong một ván,    giẫm xuống chân hành hạ,   cam tâm,  kết bạn bắt đầu đánh tiếp.
Sau khi đánh  mười mấy ván,  hệ thống lành mạnh cưỡng ép thoát game, mảnh  gian  vẫn là sương mù trắng xóa, Na Tra mới bừng tỉnh.
Vừa ngẩng đầu,  hình đang  đó vẫn  đó một cách ngay ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-363.html.]
Khoảng thời gian ,  chỉ trôi qua một canh giờ, sắp tới hai canh giờ luôn kìa!
Hắn   nữa, lối   đóng từ đời nào!
Cùng lúc , Sơn Từ nghĩ thông suốt chuyện gì: “Ta  về thiên đình nữa.”
Na Tra kinh hoảng thất sắc: “Cái gì?”
Cô  tiếp tục ở  nhân gian.
Cô luyến tiếc Phan Mỹ Phượng, luyến tiếc Châu Gia Bình, luyến tiếc Thẩm Băng, thậm chí là Trần Thiên Tông,  nỡ nhất, vẫn là  nọ.
Sơn Từ  sống trăm mấy ngàn năm, thời gian đối với cô chẳng qua chỉ là con , thương hải tang điền đối với cô  hề  ý nghĩa, nhưng bất kể là Lục Áp Chân Quân,  là Tiêu Trường Các, hoặc là Phó Kỳ Thâm, mỗi  đều để  dấu ấn mạnh mẽ trong cuộc đời thần tiên dài đằng đẵng của cô.
Sơn Từ chầm chậm thở  một , nụ  tươi tắn.
Na Tra  hiểu nổi: “Ngài  cái gì?”
“Hoa đào nở .”
“Ở ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Thiện xòe tay , một đóa hoa đào  đẽ nở rộ sáng quắc trong lòng bàn tay: “Nhìn .”