Ông già  hẳn là  dẫn đầu, tuy rằng    thanh niên kể tận mấy lượt,   vẫn  nhíu mày.
“Cho nên chúng   đến tìm đại sư của huyện La Hoa xem thử,    va  thứ gì   .”
Bọn họ  đầu tiên tới nơi , đương nhiên  quen  đại sư nào cả, duy nhất  thể nghĩ tới chính là “đại sư”   lá bùa bình an !
Châu Thiện cẩn thận  tướng mặt của  thanh niên, trong lòng khẽ động, truyền khí  huyệt, mở  tuệ nhãn.
Một làn khí đen nhàn nhạt vờn quanh ấn đường của  , đây là di chứng  khi phạm sát, bình thường.
Điều duy nhất  bình thường chính là  hình  phụ nữ mờ ảo  lưng  .
Người phụ nữ  rạp  lưng  , hút từng ngụm lớn tinh khí trong ngọn lửa mệnh  đỉnh đầu  thanh niên.
Ba ngọn đèn  lượt  đỉnh đầu và hai vai, quan trọng nhất chính là ngọn đèn mệnh  đỉnh đầu,  đó đứa cháu trai của bà lão Phương rơi  trạng thái c.h.ế.t giả, chính là vì ngọn đèn mệnh  đỉnh đầu  tắt.
Mà ngọn đèn mệnh  đỉnh đầu  thanh niên  tuy rằng vẫn  tắt, nhưng cũng  cực kỳ yếu ớt, chỉ sợ nếu    trì hoãn thêm vài ngày nữa,   sẽ rơi  “chết giả” trong mơ hồ, đến lúc đó thì hết cách cứu vãn.
Mạng  quan trọng, Châu Thiện cũng  cố ý giả ngây giả dại, mà lắc   phòng trong của cửa tiệm đồ tang lễ: “Vào trong  chuyện.”
Ông chủ cửa hàng: ......Sao  cảm thấy cửa tiệm của  biến thành nhà của cô bé  .
Một già một trẻ đó nửa tin nửa ngờ  theo  phòng trong, Châu Thiện lúc  mới  tủm tỉm : “Ông chủ, phiền ông cho cháu một cái la bàn, một nắm hương sợi, hai cây nến thơm.”
Ông chủ   một đứa nhóc như cô bé định giở trò gì, nhưng vẫn thu thập các thứ .
Châu Thiện khẽ nhướng mày, trong phòng  cái điện thờ, Châu Thiện hờ hững lấy bức tượng Quan Công mà ông chủ vẫn thờ phụng quanh năm xuống.
Ông chủ: ......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-37.html.]
Ông chủ: “Cháu  gì đó?”
“Bắt quỷ.”
Từ     từ miệng cô bé một cách hờ hững, bầu  khí vốn nhẹ nhàng thoải mái bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Cô bé trực tiếp dùng điện thờ  đàn, dùng bùa màu vàng  trộn với m.á.u gà bày một vòng tròn trong phòng, bên ngoài vòng tròn đốt nến thơm, hương sợi,  đó cô bé mới chống thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào do chính tay  khắc    pháp đàn.
“Đi .” Cô bé bình thản  với  thanh niên nọ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đèn trong phòng tắt “bụp” một tiếng, chỉ còn  ánh sáng của hai ngọn nến thơm đang lay động, vô cùng u ám.
Châu Thiện mỉm : “Mấy   sợ c.h.ế.t thì cứ việc ở .”
Lúc  Châu Thiện  thu  hết tất cả khí tức ngây thơ  , vẻ mặt cực kỳ trang nghiêm,  chút khí tức thần côn.
Có câu  “bắt quỷ” của cô bé  nền  đó, Văn lão  khan,  để ý đến sự cầu khẩn trong mắt  thanh niên, lui  ngoài, thậm chí còn hết sức ân cần đóng cửa .
Trong tích tắc cửa đóng , ánh nến d.a.o động.
Châu Thiện giận dữ trừng mắt, một lá bùa vàng vỗ lên trán  thanh niên: “Ra ngoài!”
Bùa vàng nổi lên kim quang, bao trùm cả cơ thể  thanh niên  trong,  lưng   bốc lên một làn sương đen, một nữ quỷ tóc đen chậm rãi hiện hình.
Ánh mắt Châu Thiện  lạnh lẽo: “Hút sinh khí  để tu luyện, ngươi quả thực  khá.”