Ngũ quan tuy nhỏ nhưng cực kỳ thanh tú, hiện  vô cùng rõ ràng  mảnh thẻ gỗ nho nhỏ đó. Khiến   chú ý nhất chính là đôi mắt sâu thẳm,  từ bi  chọc ghẹo,  phóng khoáng cởi mở. Kỹ thuật tinh xảo, sống động như thật.
Văn lão  khỏi sắp   kỹ: “Đây là khắc vị thiên sư nào đây?”
“Đương nhiên là .”
......
Thời buổi   phét cũng  cần soạn bản thảo ? Ngài hiện giờ vẫn là dáng vẻ bé như hạt đậu,  chân ngắn lùn cũn, cũng    cao tới đầu gối   , tướng mạo  tuy rằng cũng trắng trẻo sạch sẽ, nhưng  dính dáng một chút xíu nào đến thần nữ   hết.
Sắc mặt Châu Thiện nghiêm túc: “Thật sự là .”
Cô bé  một sở thích, chính là thích khắc dáng vẻ của  lên đồ của , ồ, bao gồm hai con sư tử đá ở phủ của cô bé. Không ai  , ở chỗ m.ô.n.g sư tử đá  khắc hình Sơn Từ Thần Quân!
Văn lão  cô bé một cách vi diệu với biểu cảm “  , ngài cứ thỏa sức bốc phét, ngài xem thử   tin ”.
Châu Thiện bất đắc dĩ nhún vai.
Đột nhiên cô bé  một cách thần bí: “Mối  ăn tới .”
Không xa  một chiếc xe  lao vút tới,  đúng lúc  tới chỗ cách bọn họ một trăm mét thì dừng  bên lề đường.
Tài xế vội vàng xuống xe, từ cốp xe phía  xách  một thùng xăng —— thì  là hết xăng.
Một phu nhân quý phái xuống xe, cô  lấy tay che mặt  ánh mặt trời chói chang  đầu, quét mắt một cái,  quét đến lá cờ xem bói  gốc cây .
Trì Thu Đình  chút kỳ lạ, chỗ  hoang vắng  bóng ,     bày hàng đoán mệnh?
Cô  như ma xui quỷ khiến  tới cái sạp đó, đánh giá một già một trẻ  một phen, mới hỏi  già xem  vẻ tiên phong đạo cốt một câu: “Đoán mệnh?”
Châu Thiện   chút  tự nhiên hắng giọng: “Đoán.”
Trì Thu Đình nghi hoặc: “Cháu đoán?”
Châu Thiện  lời   chút tin tưởng  chọc cho mặt mũi đỏ bừng: “, cháu đoán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-54.html.]
Cô bé kiêu ngạo ưỡn thẳng lồng n.g.ự.c nhỏ bé.
Trì Thu Đình mỉm : “Cháu  thể đoán  cái gì nào?”
Châu Thiện  chằm chằm  gương mặt cô ,  động đậy.
Trì Thu Đình thấy kỳ lạ, lấy khăn lụa lau lau mặt, cô nhóc  vẫn cứ  chằm chằm cô .
 lúc tài xe  đổ đầy xăng, Trì Thu Đình nhấc bước đang định .
Châu Thiện  mở tuệ nhãn  nhanh  chậm mở miệng, ngăn cản bước chân cô .
“Cánh mũi cô nở đầy đầu mũi đầy đặn, lông mày mảnh mai mà  thể thu  đuôi mắt, dái tai đầy đặn, là  vượng phu ích tử, nhân duyên hẳn  năm hai mươi ba tuổi, nhà chồng giàu , hai mươi lăm tuổi  con trai. Đường con cái  một đường vân thẳng,  thể thấy là con một.”
Có chút thú vị.
Trì Thu Đình  : “Cái  đều  thể tính ?”
Vẻ mặt Châu Thiện bình thản, ngón tay nhanh chóng bấm đốt: “Đáng tiếc, vận giao Hoa Cái* phú quý  thể tả, tiếc rằng bên   tiểu nhân quấy phá,   định sẽ c.h.ế.t sớm!”
Vân Mộng Hạ Vũ
*Sao Hoa Cái là một Cát tinh trong Tử Vi Đẩu Số, hình tượng là cái lọng che của vua, vì  nó mang theo quý khí, tượng trưng cho quý nhân.
Gương mặt vốn dĩ hiền hòa dễ gần của Trì Thu Đình trong chớp mắt trở nên cực kỳ hung ác: “Nói bậy!”
Châu Thiện bình tĩnh   cô : “Phu nhân chuyến  vội vã, chính là vì lệnh lang nhỉ. Nếu như  tính toán  sai, lệnh lang lúc    nguy hiểm đến tính mạng.”
Sáng nay cô  mới nhận  điện thoại của cha chồng, Thâm Nhi bệnh tình nguy kịch, chuyện  căn bản  hề nhắc tới với  khác, ngay cả tài xế cũng  , cô nhóc     ?
Ánh mắt Trì Thu Đình lúc  Châu Thiện  nữa   chút e sợ, hai vai cô  sụp xuống: “Không sai, ngài  đều  sai.”
Mắt Trì Thu Đình đỏ lên: “Xin đại sư cứu con trai .”
Không ai  thể hiểu  vẻ mặt Châu Thiện lúc , cô bé chỉ thở dài thật lâu.