Thời vận của   bộ  trộm chuyển đến   khác, mà cha  cô bé   gánh lấy vận đen cho kẻ lòng  hiểm độc !
Rõ ràng cha  cô bé vẫn   mệnh cách   thuộc về      đổi mất, cũng   rằng mấy đứa con vốn dĩ nên  trong cuộc đời  bởi vì  đổi mệnh cách nên  thể đến với nhân gian.
Bọn họ giống như hàng nghìn những  mới  cha  khác, đang vui mừng vì con đứa con gái mãi mới   khi sang tuổi trung niên.
Những âm khí trong nhà họ Châu  hề bám   bọn họ.
Phan Mỹ Phượng từ lúc mười bảy mười tám tuổi  gả cho Châu Gia Bình, lúc đó đăng ký kết hôn vẫn còn  phổ biến, bọn họ  một bàn tiệc coi như  thành gia lập nghiệp.
Trong mười mấy năm  khi kết hôn, Phan Mỹ Phượng  từng mang thai, hai  tích góp đủ tiền đến bệnh viện kiểm tra một  nhưng  tìm  nguyên nhân.
Sau khi Nhiêu Xuân Cầm  việc  thì dùng cái c.h.ế.t ép bọn họ ly hôn, Châu Gia Bình cố chấp và cứng đầu  chịu ly hôn,  đó quan hệ giữa  chồng nàng dâu càng ngày càng  , cuối cùng  thành như nước với lửa.
Lần  Phan Mỹ Phượng mang thai, Châu Gia Bình tưởng rằng Nhiêu Xuân Cầm sẽ  đổi quan điểm, bởi vì  thể cô   tiện nên mới đưa cô  về  quê nhờ  chăm sóc.
Ai mà ngờ ,   thích nhiễu sự của    gây chuyện.
Châu Gia Bình cúi đầu hôn lên trán Sơn Từ một cái, trong mắt đều là sự yêu thương: “Sau  một nhà ba  chúng  sẽ sống thật  trong thành phố.”
Người Sơn Từ lập tức cứng đờ.
Hôn, hôn, hôn, thứ  thực sự  thích hợp lắm với cô bé.
Bình thường Phan Mỹ Phượng cùng với   sống ở trong ký túc xá của giáo viên do nhà trường phân cho,  trong một con phố, trong phố   nhiều viện, mỗi viện  bốn hộ gia đình ở. Giáo viên  khi thành gia lập thất thì chỉ cần nộp chút tiền xin là  chia cho.
Phan Mỹ Phượng dịu dàng : “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-6.html.]
Cảm ơn nghìn  tiễn bà đỡ và mấy  khác , Châu Gia Bình  đưa cho bọn họ mỗi  một bao lì xì đỏ lớn  mới  ngốc nghếch trở về.
Vừa về đến phòng bệnh lập tức ngây .
Không  từ bao giờ Nhiêu Xuân Cầm  đưa một đám  hùng hổ chạy đến bệnh viện kéo Phan Mỹ Phượng  ngoài, mấy y tá ngăn cản  đám đàn ông cao to vạm vỡ đẩy sang bên.
Nhiêu Xuân Cầm  bên cạnh hai tay chống eo mắng to: “Cái đồ tốn tiền nhà cô,  viện đắt thế nào chứ? Sinh  một con vịt giời,  còn   ngượng ngùng mà  đây hả?”
Đáy mắt Châu Gia Bình đỏ rực: “Mẹ,  đang  gì đấy?”
Nhiêu Xuân Cầm vẫn giữ thể diện cho con trai: “Con ,    tiết kiệm tiền cho con ?”
Châu Gia Bình  từng chữ một: “Con  cần  tiết, kiệm, tiền như  cho con.”
Nhiêu Xuân Cầm nhảy cẫng lên: “Hay, cánh con cứng  đúng ? Lấy vợ quên  đúng ? Mẹ  cho con ,  rửa đ.í.t nấu cơm vất vả lắm mới nuôi  con lớn đấy.”
Châu Gia Bình thẫn thờ : “Phải, con nợ  ơn dưỡng dục, nhưng Mỹ Phượng  nợ  đúng ?”
Nhiêu Xuân Cầm ngây : “Con  cái gì cơ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Gia Bình  mặt  : “Sau , cô      chồng như ,  cũng    con dâu như cô .”
Nhiêu Xuân Cầm ngây   đó  vui mừng : “Con ,   con nghĩ thông  đúng ?"