Thầy xem tướng lạnh lẽo  cô bé: “Ta cứ tưởng là ai, hóa  là  cùng nghề đến phá bảng hiệu.”
Xem  con hàng  còn  nhận  cô bé.
Một chân cô bé vẫn đang đạp  sạp, một chân khác  móc  đất: “Ừm, đến phá bảng hiệu.”
Miếng mồi béo bở sắp nuốt xuống ,   mắc kẹt trong cổ họng, thầy xem tướng  bực  tức: “Được, , ngươi  lắm.”
Châu Thiện khẽ : “Cảm ơn,  cũng cảm thấy   .”
......
Gân xanh  cổ của thầy xem tướng Hoàng Sam nổi lên hết, Châu Thiện  ung dung từ tốn: “Nếu  là cùng ngành, chẳng bằng hôm nay chúng  cùng  chơi một chút, thế nào?”
Hoàng Sam  chút nghi hoặc: “Chơi?”
Cô bé chỉ  lá phướn xem tướng “Thiết khẩu thần toán” đang treo: “Đấu xem tướng,  thắng, ngươi trả lời  một câu hỏi,  thua, sẽ mua bức tượng Dược Vương , thế nào?”
Hoàng Sam  khỏi  lạnh, đấu xem tướng? Một đứa trẻ quá lắm là mười tuổi  thi xem tướng với ? Cho dù con bé  thiên phú trời cho, nhưng thua kém đến hai mươi năm căn cơ Huyền Học,   tin con bé   thể nghịch thiên.
Hắn   gì, Châu Thiện coi như   đồng ý.
Tay cô bé chậm rãi chỉ: “Bà  .:
Cô bé chỉ  một  phụ nữ trung niên đang ở bên cạnh sạp xem tướng.
Hoàng Sam bày sạp ở chỗ    mấy ngày, xem  chút sai sót, cực kỳ nổi tiếng, cho nên khi thấy   đến phá bảng hiệu  còn là một đứa bé,   một đám đông quần chúng hóng hớt vây tới.
Hoàng Sam gần như bật ,   mới xem qua mệnh cách cho Dương Hồng Mai, con nhóc  hẳn là tới tặng tiền cho .
Hắn cũng  con nhóc  xuất  từ Huyền Môn, sợ rằng  chút thủ đoạn, lập tức  cần  đến đạo nghĩa gì  tay  để chiếm  lợi thế: “Ta .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy/chuong-89.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Thiện đang nhai kẹo cao su một cách thoải mái,  hiệu  cứ tùy ý.
“Phu nhân năm nay hẳn là ba mươi sáu tuổi, năm hai mươi nên duyên giai ngẫu, đến giờ viên mãn. Có một con trai, mười hai tuổi, gia cảnh phú quý, chồng con thuận lòng như ý, cha  trường thọ bình an, một đời yên   lo lắng, chính là mệnh cách  bậc nhất.”
Dương Hồng Mai  đến hai mắt sáng lấp lánh: “Đại sư, đúng hết cả, ngay cả tuổi kết hôn cũng đúng, thật là thần tiên sống mà.”
Đám  vây quanh cũng sôi nổi,   đàn ông : “Chẳng  đây là bà chủ Dương bán hành lý ở phố Tây ?  nhận  bà , vị đại sư  đúng là  đúng hết .”
Hoàng Sam  đắc ý vuốt hàm râu dê, những gì  thể xem   đều  hết  , xem con nhóc  còn  thể xem   gì.
Đám  đến góp vui cũng ồn ào: “Cô bé, bài tập về nhà   xong ? Sao  đến phố Đông  chơi ,  cẩn thận nếu đắc tội với thần tiên sống, cha  cháu còn  đánh c.h.ế.t cháu .”
Có mấy  còn  đến lăn lộn.
Châu Thiện  thờ ơ, thậm chí  chút để ý mà thổi bong bóng.
Đợi bọn họ  xong, cô bé mới chậm rãi cất tiếng.
“Nói bậy, vị phu nhân  rõ ràng là mệnh cách con trai con gái đầy đủ, hơn nữa bà  cũng   một đời yên   lo nghĩ,  mệnh  định  một đào hoa kiếp.”
Người phụ nữ đó    nổi giận: “Bé con đừng   linh tinh.”
Người xem náo nhiệt cũng  tin cô bé: “ , bà chủ Dương là  thế nào   đều rõ ràng, cái gì mà đào hoa kiếp, bà    loại  như .”
Châu Thiện  chăm chú  mắt  phụ nữ đó: “Đóa hoa đào    của bà, là của chồng bà,  là một kiếp nạn trong  mệnh của bà.”
Người phụ nữ cả kinh  cô bé,  chút   nổi. Bà    kẻ ngốc, đây rõ ràng đang  chồng bà  bồ nhí mà.
Châu Thiện   một câu: “Nếu  tin, bây giờ về tiệm xem thử .”