Thời Cẩm chằm chằm tin nhắn , ngẫm nghĩ một chút, dường như nếm một chút… ủy khuất.
Ủy khuất?
Trong đầu Thời Cẩm chợt hiện lên hình ảnh hôm ở buổi hòa nhạc.
Người bá khí, rực rỡ lóa mắt.
Nếu gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo đó mà hiện vẻ ủy khuất…
Nghĩ đến thôi cũng khiến rùng .
Cô lập tức hất phăng cái “hình ảnh đẽ” đó khỏi đầu.
(´Д`)
Nhất định là cô nghĩ nhiều !
Thời Cẩm: 【Bạn.】
Xem như là bạn !
Trong lòng Thời Cẩm cũng nghĩ .
Dù hai mới chỉ gặp một , hợp tác một .
mỗi chuyện với , cô đều cảm thấy thoải mái, tự tại.
Cô thích trò chuyện với , chỉ là quá bận.
Cô từng dám chủ động tìm , cũng bao giờ quấy rầy cuộc sống của .
Phong Cảnh: 【Đã là bạn bè.
Thấy bạn bè oan uổng, thể khoanh tay .】
Phong Cảnh: 【Thật , em cần khách sáo với .
vốn dĩ là chịu khi bạn bè chịu ủy khuất.
Không chỉ với em, mà với bất kỳ bạn nào cũng .】
Phong Cảnh chằm chằm câu cuối thêm , trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Như thế thì tiểu Thời Cẩm sẽ gánh nặng tâm lý nữa.
Trong nhà hàng, trợ lý nhỏ bưng một ly nước trái cây đặt bên cạnh .
Khóe mắt liếc thoáng qua màn hình, đúng lúc thấy đoạn tin nhắn đó, cả thế giới quan lập tức tan vỡ.
M* nó!
Cảnh ca, quá hổ .
Dùng mấy lời để lừa tiểu cô nương.
Rõ ràng còn nhớ, bạn nối khố của Cảnh ca đánh.
Anh chỉ một bên xem kịch, đợi đánh gần đủ mới tay dọn sạch cả bọn.
Thời Cẩm tin nhắn , thực sự cảm nhận tấm lòng nhiệt tình của Phong Cảnh.
Không ngờ, bề ngoài thì lạnh lùng cao ngạo, bên trong nhiệt tâm như thế.
Thấy cô mãi trả lời, Phong Cảnh nhịn gửi thêm một tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-161-nghi-nhieu-qua-roi.html.]
Phong Cảnh: 【Đội ngũ PR của cũng khá lợi hại, thể cho em mượn một phen.】
Đối phương nhiệt tình, nhưng Thời Cẩm thích tự giải quyết hơn.
Ân oán của kiếp , kiếp , chỉ khi chính tay thu về mới càng ý nghĩa.
Thời Cẩm: 【PR thì cần, nhưng luật sư hạng nhất thì thể mượn một .】
Phong Cảnh: 【Không thành vấn đề.】
Gửi xong tin đó, Phong Cảnh lập tức nhanh nhẹn gọi cho vị luật sư giỏi nhất trướng cả .
Thời Cẩm rửa mặt xong bước , thì tin nhắn mới đến.
Phong Cảnh: 【Tiêu Tĩnh Trì, 134XXXXX666, dặn .】
Thời Cẩm nhắn một câu cảm ơn, nhưng đối phương trả lời nữa.
Cô cũng chẳng bận tâm, vì chắc bận việc .
Tìm kiếm một chút mạng, ngờ phát hiện đối phương bối cảnh kinh .
Tiêu Tĩnh Trì, truyền kỳ trong giới luật sư, từ ngày bước nghề đến nay, từng thua một vụ nào
. Bất kể loại án nào rơi tay ông , đều thể thắng kiện.
Lúc , má Vương gõ cửa bước , gương mặt đầy lo lắng về phía Thời Cẩm.
“Nhị tiểu thư, chủ tịch Lâm và phu nhân đang đợi cô ở phòng ăn.”
“Vâng.”
Dì Vương nhắc thêm một câu:
“Tâm trạng chủ tịch Lâm lắm.”
“Cảm ơn má Vương.”
Cô còn bước phòng ăn cảm nhận một luồng khí áp chế.
Người hầu trong phòng ăn thấy cô đến, lập tức bước lên kéo ghế, động tác hết sức cẩn thận.
Tần Quân Uyển lên tiếng :
“Tiểu Cẩm, chuyện mạng, con chứ?”
“Biết.”
Thời Cẩm bưng bát lên, chậm rãi ăn cơm.
Tần Quân Uyển cùng hầu xung quanh đều kinh ngạc khi thấy cô vẫn còn ăn nổi.
“Bộp” một tiếng, Lâm Gia Thành nặng nề ném đũa xuống bàn, nghiêm mặt cô:
“Con còn ăn ?
Con , con gây họa lớn cỡ nào ở bên ngoài ?”
Thời Cẩm ngẩng mắt, ánh mắt bình thản đến tột cùng, hề sợ hãi cơn giận ngút trời của Lâm Gia Thành.