Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 17+18: Phản Nghịch Trời Đất - Kẻ Nghèo Hèn Không Xứng Mặc Quần Áo Cao Cấp

Cập nhật lúc: 2025-08-11 01:42:59
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi bộ trong trung tâm thương mại, mặc một bộ quần áo dính đầy vết bẩn kem lạnh.

Sự chú ý của dồn về phía Thời Cẩm nhưng cô để ý, tùy ý chọn một cửa hàng.

"Chào mừng quý khách."

Nhân viên bán hàng khi thấy vết bẩn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

do tính chuyên nghiệp, họ để lộ cảm xúc mặt.

Nhân viên bán hàng chú ý đến giá tiền của bộ quần áo cô mặc, chu đáo :

"Thưa cô, cửa hàng chúng gần đây đang chương trình giảm giá lớn.

Cô xem chiếc áo , giá gốc là 4800 tệ, giờ chỉ còn hơn 2700 thôi."

"Những bộ nào đang giảm giá?"

Thời Cẩm hỏi.

Nghe , nhân viên chiến lược tiếp thị đúng đắn, liền dẫn cô đến khu vực giảm giá:

"Hàng ở dãy đều đang giảm giá."

"Còn những bộ nào khác đang giảm giá nữa?"

 

"Những bộ , những bộ đều . Phía là mẫu mới năm nay."

Nhân viên chỉ tay về phía một khu vực khác nhiệt tình giới thiệu.

"Ngoài những bộ , bỏ qua những mẫu trắng đơn giản, còn tất cả đều gói cho ."

Nhân viên ngẩn , chắc chắn hỏi :

"Thưa cô, cô mua tất cả những mẫu mới đó ?"

"Không  ?"

Một thẻ ngân hàng đưa ngay mặt nhân viên.

Nhìn thẻ, nhân viên lắc đầu lia lịa:

"Không vấn đề gì."

Các nhân viên khác đều về phía cô, khách hàng đang chọn đồ trong khu vực giảm giá cũng .

Cô mặc đồ khá bình thường nhưng điều khiến sửng sốt.

"Thưa cô, cô bộ khác ? Cô mặc bộ nào?"

Thời Cẩm chỉ tay chiếc váy đỏ.

Trước đây, cô thích những màu ấm áp.

vì Tần Quân Uyển thích, cô cố gắng mặc những bộ màu trắng, đơn giản mà cô thích để chiều theo cô .

 

Đối với cô, màu trắng quá lạnh lẽo.

Màu đỏ như ánh nắng mặt trời, thể ấm lòng cô, thể mang chút ấm trong đêm cô đơn.

Khi Thời Cẩm bước từ phòng đồ, nhân viên chờ sững, mắt đầy ngạc nhiên.

Chiếc váy đỏ đơn giản, nhưng khi mặc lên toát cảm giác khác biệt.

Đường nét giản đơn tôn lên vóc dáng hảo, mái tóc dài phủ vai, khuôn mặt trắng trẻo, tinh tế, ánh đèn như tỏa ánh hào quang nhẹ nhàng.

Cô gái mang hàng hiệu, trang sức cầu kỳ.

Khuôn mặt son phấn, làn da căng tràn collagen, tràn đầy sức trẻ.

Vẻ mặt lạnh lùng mang một vẻ sáng rực khó thể phớt lờ.

Dù là các quý ông chờ bạn gái những cô gái đang chọn đồ trong cửa hàng.

Khi thấy cô đều tự chủ mà dừng mắt lâu hơn vài giây.

Đặc biệt là ánh mắt của các quý ông đều dán chặt cô.

 

Nhân viên bán hàng thán phục :

"Thưa cô, bộ thật sự quá hợp với cô, như may đo riêng cho cô ."

Những lời như , mỗi ngày họ bao nhiêu , nhưng là lời thật lòng từ sâu bên trong.

Thời Cẩm trong gương, ánh mắt sâu thẳm.

Từ hôm nay trở , cô chỉ sống cho chính .

Không còn chịu thiệt thòi vì ai nữa.

Sau khi Thời Cẩm thanh toán xong, cô lập tức rời .

Còn việc vận chuyển những bộ quần áo mua sẽ do cửa hàng lo liệu và gửi về nhà cho cô.

Cùng lúc đó, Lâm Uyển Nhi, tay cầm thẻ ngân hàng an ủi của Tần Quân Uyển, đang dạo cùng vài bạn.

Một trong họ tinh mắt nhận cô gái phía đối diện chéo bên .

"Các bạn xem, cô gái đó mặc bộ váy đỏ quá, chúng cũng mua một bộ ."

 

Khi Lâm Uyển Nhi nhận đó là ai, mặt cô lập tức biến sắc.

"Uyển Nhi, ?"

Kỷ Ân Thăng lo lắng hỏi.

"Cậu đó ?"

Đôi mắt Lâm Uyển Nhi rưng rưng nước mắt, cô kéo các bạn :

"Chúng nhanh thôi."

 

"Ai ?"

"Sợ gì chứ?"

 

Lâm Uyển Nhi lắc đầu, nhẹ c.ắ.n môi .

"Đi thôi. Nếu để cô thấy , sẽ …"

Thư Ảnh bỗng nghĩ đến điều gì đó.

"Chẳng lẽ cô là cô con gái mà bố nhận nuôi ?"

"Một đứa con nuôi mà còn dám bắt nạt .

Uyển Nhi, , quá đấy."

Kỷ Ân Thăng bực dọc , tràn đầy cảm giác công lý.

"Người bắt nạt, ngựa hiền cưỡi.

Cậu như ."

"Một đứa con nuôi mà dám nghĩ đến chuyện áp chế cô tiểu thư chính hiệu, đúng là phản nghịch trời đất ."

Thư Ảnh khinh bỉ hừ một tiếng, trong lòng ghét Thời Cẩm.

"Đi thôi. Chúng gặp cô ."

 

Bọn họ kéo Lâm Uyển Nhi thẳng đến chỗ Thời Cẩm.

Thời Cẩm quét sạch đồ ở ba cửa hàng, giờ đang chuẩn quét tiếp cửa hàng thứ tư.

"Ở đây mẫu mới , mấy bộ cô mặc chắc chắn ."

Cô nhân viên bán hàng lấy xuống một bộ váy liền màu hồng sen nhạt, phong cách trẻ trung nữ tính.

"Xấu."

Thời Cẩm liếc qua một cái, thèm nữa.

Cô nhân viên bán hàng lập tức cất bộ váy , lấy một bộ khác:

"Cô thấy bộ ?"

Thời Cẩm liếc vẩy tay, ngón tay chỉ những bộ quần áo giá:

"Bộ , bộ , bộ … những kiểu đều cần, còn thì gói hết cho ."

Cô nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, đoán ngay cô gái là ai.

Trước đó trong nhóm nhân viên bán hàng gặp tiểu thư con nhà giàu, quét sạch cả cửa hàng, ngờ chính là cô .

Lần gặp cô, doanh tháng của cô chắc chắn sẽ phá kỷ lục, tiền thưởng thể lên đến cả chục nghìn.

 

Nụ mặt cô nhân viên càng rạng rỡ:

"Được , vấn đề gì, cô chờ một chút. Cô khu vực nghỉ ngơi uống cà phê, sẽ nhanh chóng chuẩn xong."

"Chờ ."

Đột nhiên, một giọng điệu kiêu căng vang lên phía .

Thời Cẩm về phía bốn đang tiến đến, ánh mắt lướt qua từng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-1718-phan-nghich-troi-dat-ke-ngheo-hen-khong-xung-mac-quan-ao-cao-cap.html.]

Kỷ Ân Thăng, Thư Ảnh, Ngư Tâm Hân, ba đều là bạn của Lâm Uyển Nhi.

Mỗi cô tranh chấp với Lâm Uyển Nhi, họ đều bảo vệ cô , tay giúp cô , bảo vệ công bằng cho cô .

Còn Lâm Uyển Nhi thì đằng tiếp tục đóng vai ngây thơ, hiền lành.

Nhìn xem, cảnh tượng đó sắp tái hiện.

Cô nhân viên bán hàng nhận Kỷ Ân Thăng:

"Nhị tiểu thư."

Kỷ Ân Thăng với nhân viên bán hàng:

"Quần áo của cửa hàng chúng bán cho mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi. Những kẻ nghèo như thế mặc đồ của chúng chỉ hạ thấp đẳng cấp thương hiệu thôi."

Nói , cô sang Thời Cẩm:

"Người như cô chỉ nên mặc hàng chợ mà thôi. Nơi dành cho cô, cút càng xa càng , đừng bẩn chỗ ."

Mấy cô gái và các quý ông đang chọn đồ xung quanh thấy.

Thời Cẩm với ánh mắt khinh bỉ, nhíu mày khó chịu.

Thời Cẩm chút ngạc nhiên, ngờ cửa hàng là tài sản của nhà Kỷ Ân Thăng.

Nghĩ , cô chợt nhớ trung tâm thương mại từng là của nhà Ngư Tâm Hân.

đó nhà họ Diệp mua , chuyển chủ.

trong ký ức cô, trung tâm thương mại là của nhà họ Diệp.

Cô gần như quên mất, bây giờ là tám năm , lúc trung tâm thương mại chuyển chủ.

Cô nhân viên bán hàng khó xử :

"Nhị tiểu thư, khách định mua hết những bộ đó ."

Đó là một đơn hàng lớn, cô mất .

"Cô trả tiền ?"

Kỷ Ân Thăng vui hỏi.

" chuẩn thanh toán bằng thẻ."

Nhân viên bán hàng vội trả lời.

"Thế là trả tiền."

Kỷ Ân Thăng lạnh lùng khinh thường, cảm thấy cô nhân viên quá vô ý:

 

"Giờ lệnh cho cô, bán đồ cho cô .

Tất cả các sản phẩm thuộc thương hiệu nhà Kỷ tuyệt đối bán cho cô ."

"Cái …"

Nhân viên bán hàng mặt đầy khó xử.

"Sao, lời tác dụng ?

Muốn gọi tổng giám đốc đến đây ?" 

Kỷ Ân Thăng lập tức lấy thế oai.

Nhân viên bán hàng im bặt, trong lòng tức giận vô cùng.

"Cậu ?"

Giọng Thời Cẩm trầm xuống một chút.

Lâm Uyển Nhi lo lắng bước tới.

Giọng vội vàng nhưng vẫn cố giữ thái độ nhẹ nhàng dịu dàng, khuyên giải:

"Tiểu Cẩm , em đừng giận, Ân Thăng chỉ là tính tình thật thà, thẳng thôi, ý .

Ý cô là em hợp với phong cách quần áo của thương hiệu .''

 

Cử chỉ sợ Thời Cẩm nổi giận của cô cho Kỷ Ân Thăng và những khác càng thêm bực .

Một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở khu ổ chuột mà dám nghĩ là tiểu thư nhà giàu, dám hỗn láo với họ như .

"Uyển Nhi, sợ cô gì?"

Ngư Tâm Hân che chở cho Lâm Uyển Nhi.

Người ngoài sẽ tưởng Thời Cẩm mới là kẻ chủ động gây chuyện.

"Cửa hàng nhà chúng chào đón cô .

Mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô dù mặc đồ của chúng cũng thể toát lên khí chất .

Đã là kẻ bần hàn thì phận, mặc đồ chợ là . Dù mặc LB cũng thể che giấu mùi nghèo đói cô."

"Quần áo các để ở đây, là khách hàng quyền mua, trừ khi các dọn hết đồ .''

Kỷ Ân Thăng nhạo, như châm biếm sự ngu dốt của cô:

"Hôm nay để lời ở đây, đồ ở đây bán cho mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi như các cô.

Nếu cô mua một món thì , Kỷ Ân Thăng chịu thua."

"Lắm mồm quá, tưởng trung tâm thương mại là của nhà các cô hả?"

Ngư Tâm Hân bước , Thời Cẩm với ánh mắt khinh thường như kiến cỏ:

"Không may, trung tâm thương mại Hoằng Thịnh là của nhà mở.

Nhìn dáng vẻ nghèo khổ của cô, nhất đừng đến đây, sợ cô bẩn chỗ .

Hơn nữa sợ cái mùi nghèo khổ ô uế trung tâm thương mại."

 

Lâm Uyển Nhi một bên, thấy Thời Cẩm cả đám tấn công, lòng hả hê.

mặt tỏ sốt ruột, gì đó nhưng bắt đầu từ , cứ cuống quýt.

"Các đừng như , chuyện thì chuyện t.ử tế."

 

Một quý ông bên cạnh thấy thái độ sốt ruột của Lâm Uyển Nhi.

Lại vẻ ngạo mạn của Ngư Tâm Hân cùng nhóm, trong lòng khỏi cảm thán, cô gái thật hiền lành.

 

Bỗng nhiên, Thời Cẩm vỗ tay.

Cô bước lên, mỉm hai :

"Các thật đấy."

Kỷ Ân Thăng và Ngư Tâm Hân đều sửng sốt, Lâm Uyển Nhi cũng ngơ ngác hiểu ý cô.

Bị c.h.ử.i mà vẫn vui như , điên ?

Thời Cẩm lấy thẻ ngân hàng từ tay nhân viên bán hàng.

Nhân viên lòng đau như cắt, nhưng dám chọc giận nhị tiểu thư, đành đơn hàng lớn trôi qua mất.

Ánh mắt Thời Cẩm thương cảm quét qua ba , cuối cùng dừng ở Kỷ Ân Thăng và Ngư Tâm Hân:

"Các cô kết bạn với một đấy."

Nói xong, cô lướt ngang qua Lâm Uyển Nhi.

Thư Ảnh bóng Thời Cẩm xa :

"Có , đừng tưởng nhà họ Lâm là trở thành tiểu thư hào môn .

Quạ là quạ, dù bay lên ngọn cây cũng thành phượng hoàng. Con gái nuôi thì là cái gì chứ."

Bước chân Thời Cẩm chững , cô Ngư Tâm Hân:

"Con gái nuôi?"

Lâm Uyển Nhi giật , kéo lấy Ngư Tâm Hân, nước mắt lưng tròng van xin:

"Tâm Hân, đừng nữa."

Thời Cẩm trở về, chính thức giới thiệu trong giới thượng lưu, nên ít .

Ngư Tâm Hân và mấy cô chủ yếu qua lời kể của Lâm Uyển Nhi.

Con gái nuôi? 

Từ mới, kiếp từng đến.

Ánh mắt Thời Cẩm dừng ở Lâm Uyển Nhi.

Nhìn thấy đôi mắt đang lấp lánh ánh lệ, dám đối diện trực tiếp của cô , tay lo lắng níu chặt lấy áo của Ngư Tâm Hân.

Thời Cẩm mỉm , môi nhếch lên, nụ giống như như , :

"Con gái nuôi?'

Thật thú vị.

Thời Cẩm rời .

 

Lâm Uyển Nhi trong lòng ngạc nhiên vì cô rời nhanh như , vạch trần lời dối của .

Thời Cẩm  bụng đến ? Không thể nào!

Chắc chắn cô đang giấu một âm mưu nào đó.

Loading...