“Á!!!”
Lưu Tuấn Sinh thét lên một tiếng, một chân nhảy lò cò, miệng thì oán giận chửi rủa:
“Điện thoại của mày rơi trúng chân tao .
Đau c.h.ế.t .
Cái điện thoại thôi mà cũng cầm xong.
Chẳng trách Học viện Thịnh Đức cũng nhờ khác nhường chỗ cho mày.”
“Mày cái gì?
Mày nữa xem!”
Đột nhiên, Lưu Y Y hất mạnh chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt hung dữ trừng về phía .
Đây là đầu tiên Lưu Tuấn Sinh em gái bằng ánh mắt như , tim thoáng run lên, giọng lắp bắp:
“Tao… tao là sự thật mà.”
“Loảng xoảng!”
Lưu Y Y hất bộ tách bàn xuống đất, âm thanh chói tai Lưu Tuấn Sinh sợ đến mức dám hé miệng.
“Mày câm miệng cho tao!
Nếu tao, mày sớm c.h.ế.t đói .
Mày tư cách gì mà tao?”
Lưu Y Y giận dữ trừng thẳng thằng vô dụng.
Rõ ràng cô sinh , mà gánh vác bộ trách nhiệm trong nhà, dựa cái gì chứ?
Lưu Tuấn Sinh dọa sợ, trong lòng dù bất mãn cũng chẳng dám cãi , chỉ dám lẩm bẩm trong miệng:
“Chẳng đều nhờ Thời Cẩm .”
Lưu Y Y trừng một cái sắc lạnh, đó xoay bỏ .
Cô mặc kệ ánh mắt khác thường của xung quanh, rời khỏi khu ổ chuột.
Một đường lảo đảo chạy trốn, cuối cùng chui góc của khu tái định cư, cúi đầu thút thít.
Cô hồi lâu, cho đến khi trời dần tối.
Lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, cô bất ngờ phát hiện bên chân những tờ giấy tiền âm phủ.
Cô đảo mắt quanh, chợt kinh hoảng nhận :
Nơi chính là chỗ Lưu Hách Vũ từng gặp ma!
Cô hoảng sợ bật dậy, vội vàng bỏ chạy, giữa chừng còn vấp ngã ngã nhào xuống đất.
“Quạ quạ!!”
Tiếng quạ kêu vang lên bất ngờ, khiến Lưu Y Y hoảng loạn bò dậy, mặc kệ đầu gối và khuỷu tay đều trầy xước, vội vã chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-175-deu-la-do-co-ta-tinh-toan.html.]
Ra khỏi khu tái định cư, bước lên con đường lớn nhiều qua , cô mới thở phào một .
Đi đường, thấy khác vui vẻ , thấy nụ hạnh phúc gương mặt họ, trong lòng cô dần dần dấy lên sự bất cam và căm hận.
Bỗng nhiên, trong đầu vang lên một câu mà hôm đó Thời Cẩm từng với cô ở cổng trường:
“Nếu sống nổi, thể đến tìm .
Biết , sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa.”
Sống nổi???
Bây giờ chẳng chính là tình cảnh đó ?
Chẳng lẽ…
Một ý nghĩ đáng sợ bắt đầu nảy sinh trong đầu.
Chẳng lẽ Thời Cẩm sớm đoán kết cục hôm nay?
Chẳng lẽ bọn họ rơi tình cảnh đều là trong sự tính toán từ của cô ?
Một khi ý nghĩ xuất hiện, liền thể kìm .
Từ nhỏ cô Thời Cẩm thông minh, nhiều mưu mẹo, nhưng ngờ tâm cơ sâu đến .
Cô càng cúi đầu, thì cô càng thể thuận theo ý cô .
Lưu Y Y nghiến răng nghiến lợi thì thầm:
“Muốn cúi đầu ư? Nằm mơ !”
Không cúi đầu thì cuộc sống của nhà họ Lưu sẽ chẳng khá lên , mà Lưu Y Y chỉ còn cách ngoài thuê kiếm tiền.
Lưu Y Y sống dễ dàng, thì ngày tháng của Lâm Uyển Nhi và Lâm Tử Minh cũng chẳng dễ dàng gì.
Lâm Tử Minh thấy bạn Tiền Gia Tuấn đến, liền nhiệt tình đón tiếp:
“Ngồi . định gọi điện cho , thì đến .”
“Gia Tuấn ca, uống gì?”
Lâm Uyển Nhi dịu dàng hỏi.
“Cho nước lọc là .”
Lâm Uyển Nhi dậy bếp, tiện tay rót cho Lâm Tử Minh một cốc nước trái cây.
Dạo vết thương cô gần như khỏi hẳn.
Chỉ điều tiền tiêu chẳng còn, thấy cái gì cũng dám mua, sống trong cảnh gò bó túng thiếu.
“Gia Tuấn, tiền trong tay còn đủ nữa, đưa thêm cho hai mươi vạn .”
Lâm Tử Minh mở miệng thẳng thừng, dáng vẻ của vay tiền.