lúc hai đang trò chuyện, một chiếc Porsche chậm rãi chạy , dừng ngay cửa.
Khi trông thấy Thời Cẩm xuất hiện, ánh mắt Diệp Thiển sáng lên, liên tục vẫy tay về phía cô.
“Tiểu Cẩm, ở đây .”
Nghe thấy tiếng gọi, Thời Cẩm khẽ ngẩng đầu, mỉm dịu dàng về phía cô.
Lâm Gia Thành thấy Diệp Thâm ở bên , bước chân lập tức nhanh hơn, đưa theo vợ và các con đến.
“Xin chào, Diệp tổng.”
Lâm Gia Thành niềm nở tiến lên chào hỏi.
“Lâm tổng vẫn phong độ như xưa.”
Lâm Gia Thành vui vẻ , lặng lẽ kéo Lâm Tử Minh lên phía , giới thiệu:
“Diệp tổng, dịp gặp qua.
Đây là con trai , Lâm Tử Minh.
Tử Minh, mau chào Diệp tổng .”
Lâm Tử Minh tiến lên, đôi mắt đầy vẻ sùng bái:
“Chào Diệp tổng.
ngưỡng mộ ngài từ lâu, ngài chính là thần tượng của .”
Lâm Uyển Nhi cũng vội vàng chào theo:
“Diệp… Diệp.”
Lông mày Diệp Thâm khẽ nhíu , đang định mở miệng thì bên cạnh, Diệp Thiển lạnh lùng nhạo:
“Cô gọi ai là hả?
Anh trai cô đang ngay bên cạnh kìa, mắt mũi để thế?”
Trong khoảnh khắc, bầu khí xung quanh chợt hạ xuống ở mức đóng băng.
Khuôn mặt Lâm Uyển Nhi trở nên lúng túng khó coi vô cùng.
Lâm Gia Thành thấy Diệp Thâm cau mày, lập tức lườm con gái một cái, gượng chữa cháy:
“Ha ha, Diệp tổng đừng để ý.
Trẻ con hiểu chuyện, chẳng chừng mực.
Ngài trẻ tuổi tài cao, trong mắt nó chẳng khác nào một trai.”
Diệp Thiển “xì” một tiếng, nhưng nghĩ đến phận ông là cha của Tiểu Cẩm, đành nhịn xuống.
Diệp Thâm vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, ánh mắt dừng Thời Cẩm.
Mấy gọi nhanh lắm, mà hôm nay con nhóc im lặng gì.
Thời Cẩm đối diện với ánh mắt của Diệp Thâm, mỉm khẽ gọi:
“Tiểu thúc.”
Diệp Thâm: …
Khóe môi nhếch lên của lập tức cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-186-goi-anh-trai.html.]
“Cái đó… em thể giống như chị , gọi là ‘ trai’.”
Diệp Thâm nghiêm túc .
Trong mắt Lâm Gia Thành lập tức sáng lên, còn Lâm Uyển Nhi thì trong lòng dâng trào sự phấn khích.
Nói nghĩa là, cô cũng thể gọi như thế ?
Khoảng cách giữa họ chẳng sẽ gần gũi hơn một bước ư?
Lâm Gia Thành liền thúc giục:
“Tiểu Cẩm, mau gọi chứ.
Lúc nhân cơ hội đổi cách xưng hô thì còn đợi khi nào.”
Thời Cẩm cha đang sốt ruột, đàn ông mặt với vẻ thản nhiên bình tĩnh:
“ và Tiểu Thiển là bạn , gọi thúc là ‘ trai’ thì hợp.
Vẫn nên gọi là ‘tiểu thúc’ thì hơn.”
Diệp Thiển cạnh lập tức gật gù:
“, đúng!
Nếu Tiểu Cẩm gọi là trai, chẳng vai vế của hạ xuống một bậc , mà chứ.”
Diệp Thâm khẽ , ánh mắt sâu thẳm về phía Diệp Thiển:
“Con đúng.”
Diệp Thiển bất giác rùng một cái, bắt gặp nụ thâm ý nơi khóe môi tiểu thúc, lập tức chột .
“Tiểu Cẩm, nghĩ , vẫn nên gọi là ‘ trai’ .
Dù tuổi của và tiểu thúc chênh lệch nhiều.
Nếu gọi là ‘chú’, chẳng khiến thúc trông già .”
Hu hu, thảm quá mất!
Lúc đây, Diệp Thiển đáng thương vô cùng, bản năng cầu sinh trỗi dậy mạnh mẽ.
Thời Cẩm bộ dạng chớp mắt tội nghiệp của Diệp Thiển.
Sau đó đàn ông đối diện đang ôn hòa, phong độ lạnh lùng, khẽ ho một tiếng.
Giọng mềm mại ngọt ngào, thấp thoáng cất lên:
“Diệp… Diệp.”
Trong khoảnh khắc, Diệp Thiển liền cảm giác luồng sát khí quanh tan biến hết, đó là cảm giác ấm áp như gió xuân.
Cô lén liếc tiểu thúc, trong lòng khó chịu khẽ lẩm bẩm:
“Hừ, đồ ngoài lạnh trong nóng.
Cứ đợi đấy, nhất định sẽ tìm cách cho thúc nếm chút khổ sở!”
Đứng bên cạnh, trong mắt Lâm Uyển Nhi, sự ghen tỵ tràn ngoài, chẳng thể che giấu.
Tại chứ, tại đối xử với cô như ?
Cô gì hơn !