“Thiên Hựu, bây giờ lập tức cho tìm.
Nếu tìm , thì đừng mà về.”
Lăng lão gia lệnh.
Lăng Thiên Hựu chỉ đành gật đầu nhận mệnh, mặt mày khổ sở vô cùng.
Thời gian trôi , khách trong buổi yến tiệc gần như chuẩn thất vọng rời .
“Chậc chậc, nhà họ Lăng việc thật chẳng gì.
Chắc chắn sẽ khiến thất vọng thôi.”
Diệp Thiển chậm rãi cất lời.
Thời Cẩm chen đúng lúc:
“Cái ‘ ’ đó, chắc tính cả .”
“Cậu đúng là kẻ vô tâm.”
Diệp Thiển khinh bỉ đẩy cô .
Thời Cẩm chỉ mỉm , phản bác mà nhận lấy đánh giá đó:
“ vệ sinh một chút.”
“Đi .”
Thời Cẩm hề về phía nhà vệ sinh, mà vòng lên tầng hai, hướng đến khu nghỉ ngơi dành cho khách.
Cô ngang từng căn phòng, mỗi khi đến một cánh cửa đều dừng vài giây.
Khi đến căn phòng cuối cùng, bên trong truyền tiếng thở dồn dập của phụ nữ.
Thời Cẩm lập tức bước nhanh đến.
Cửa phòng đóng chặt, để hở một khe nhỏ, đủ để thấy cảnh tượng bên trong.
Một phụ nữ hình nóng bỏng, mặt hướng về phía cô.
Đối diện với ả, là một bóng dáng cao ráo, thẳng tắp.
Áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, càng tôn lên đôi chân dài thẳng.
Dù thấy mặt, chỉ riêng dáng và khí thế toát , đủ để đoán rằng đó tuyệt đối là kẻ tầm thường.
Thời Cẩm liếc một cái, xác định đang tìm, liền định xoay rời .
đúng lúc đó, phụ nữ trong phòng nũng nịu gọi:
“Phong Bách, em thật sự khó chịu quá, giúp em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-194-anh-chinh-la-phong-bach.html.]
Phong Bách???
Bước chân Thời Cẩm khựng , đôi mắt ngạc nhiên chằm chằm bóng lưng .
Anh chính là Phong Bách?
Trong khi bên ngoài bao đang chờ đợi , đến mòn mỏi cả đêm, thì kẻ ở đây hẹn hò cùng mỹ nhân.
Tố chất kiểu , đúng là chẳng thể thích nổi.
“Em cởi cúc áo, giúp em nha~”
Người phụ nữ quyến rũ cất giọng nũng, đôi mắt đưa tình, môi đỏ khẽ mở, phong tình vạn chủng.
Thời Cẩm khi sững sờ.
Cô định thì phía vang lên giọng nam trầm thấp, khàn khàn mang theo ý lạnh:
“Xương gò má gọt, mũi độn, mắt cắt mí, mở khóe, trán tiêm filler, môi tiêm đầy, n.g.ự.c là silicon, eo cùng những chỗ khác cũng đều phẫu thuật.
Một con búp bê d.a.o kéo , cô nghĩ sẽ hứng thú ?”
Má ơi!
Thời Cẩm một nữa sững .
Anh dám vạch trần hết thảy mặt một đại mỹ nhân?
Không sợ xử luôn tại chỗ ?
Mỹ nhân vốn còn đang nũng, sắc mặt chợt trở nên xanh mét, ngón tay run rẩy chỉ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng .
“Anh…”
Ả giận dữ, vung tay định tát .
bàn tay Phong Bách giữ chặt.
“Động tác quá mạnh, bất cứ vận động kịch liệt nào cũng thể ép silicon, dẫn đến phát nổ ngay trong cơ thể cô.”
Nghe xong câu đó, mỹ nhân lập tức cứng đờ, dám nhúc nhích, chỉ nghiến răng:
“Đồ vô sỉ.”
Phong Bách buông tay, thèm để ý đến ả.
Anh chậm rãi xoay , đôi mắt sâu thẳm gọng kính viền vàng sắc bén chiếu thẳng Thời Cẩm đang ngoài cửa.
Thời Cẩm đàn ông mặt, dù tệ, nhưng cũng ngờ dung mạo tuấn mỹ đến mức .
Ngũ quan khắc họa rõ ràng, đường nét mỹ, vài sợi tóc dài rủ xuống trán, phủ lên gọng kính viền vàng.
Cả toát lên vẻ thư sinh nho nhã, nhưng ẩn chứa khí lạnh lẽo xa cách, khiến mang một vẻ cấm dục khó diễn tả.