Tần Vũ cảm nhận sức mạnh từ bàn tay đặt vai , rõ ràng hiểu cách chênh lệch giữa hai bên.
Hắn tuyệt đối là đối thủ của đối phương.
Bên đến tám , còn bọn họ chỉ hai, hơn nữa Thời Cẩm là con gái, đối đầu chỉ đánh mà thôi.
Giờ phút , chỉ còn hy vọng dân bụng nào đó báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý đám lưu manh .
Thời Cẩm vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy xiên thịt dê bàn, chậm rãi ăn, chẳng hề bận tâm đến sự khiêu khích của bọn chúng, xem bọn chúng như khí.
Ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống.
Đồng thời, cô còn quên gọi Tần Vũ:
“Anh Tần, xiên thịt dê nướng ngon lắm, nếm thử .”
Tần Vũ xiên thịt mặt , liếc đám đang trừng mắt xung quanh, cứng ngắc nhận lấy.
Anh gì đó, nhưng thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên của Thời Cẩm, cuối cùng nuốt xuống, thốt lời nào.
Dư Gia Tích thấy hai coi thường sự tồn tại của bọn họ, nụ mặt biến mất, trong mắt nổi lên mây đen, dấu hiệu sắp nổi giận.
Đột nhiên, vung tay, hất bộ đĩa bàn xuống đất.
“M* nó, tụi mày xem ông đây là khí ?
Ông cho mày ăn !”
Dư Gia Tích hung hăng giẫm lên những xiên thịt đất, khuôn mặt dữ tợn, như thể chân giẫm nát là xiên thịt, mà chính là Thời Cẩm .
Thời Cẩm cầm khăn giấy bàn, chậm rãi lau miệng, liếc chỗ đồ ăn giẫm nát, khẽ tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt tiếc nuối và xót xa.
“Thật đáng tiếc, món ngon như mà để chó phá hoại.”
“M* mày, mắng ai là chó hả?
Muốn c.h.ế.t đúng ?”
Dư Gia Tích hung hãn trừng mắt cô, bộ dạng sẵn sàng lao lên đánh .
Tần Vũ ánh mắt dữ tợn đó dọa đến mức yên bất động, dám nhúc nhích.
“Anh bạn, rốt cuộc gì?”
Dư Gia Tích khinh bỉ liếc Tần Vũ một cái, ánh mắt dừng Thời Cẩm:
“ chỉ đến mượn tiểu thư đây chút tiền xoay sở.
Là bạn cũ với , giờ cô phát tài , cũng nên giúp em chúng , giúp mấy kẻ sắp còn cơm ăn chứ.”
“Cậu bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-232-ten-luu-manh-du-gia-tich.html.]
Đã là chuyện thể giải quyết bằng tiền, thì tính là vấn đề.
Tần Vũ liền lục tìm ví trong , chuẩn bỏ tiền mua sự yên .
“Không nhiều, mười vạn.”
Tần Vũ khựng , tay cầm ví cứng đờ, lúng túng vô cùng.
“Mười… mười vạn, nhiều quá đó!”
Dư Gia Tích liếc , lạnh:
“Nhiều ? mở miệng đòi hai mươi vạn là may .
Thời Cẩm, ngoan ngoãn đưa tiền .
Nếu … hàng xóm ở khu ổ chuột của cô chắc sẽ ngày nào yên .”
“Ồ.”
Thời Cẩm nhàn nhạt đáp một tiếng.
Dư Gia Tích ngẩn :
“Ý gì đây? Cô định đưa?
Không sợ tìm bọn họ ?”
Cô quan tâm hàng xóm ở khu ổ chuột là chuyện ai cũng .
Chỉ cần đem bọn họ hù dọa, chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.
“Muốn thì tùy.”
Thái độ lạnh nhạt khiến cả đám Dư Gia Tích ngẩn ngơ.
Hắn cô đầy khó tin, nhanh lộ vẻ châm chọc:
“ là khác ha.
Vào hào môn một cái, liền xem thường cả hàng xóm xung quanh.”
Trước lời mỉa mai của , Thời Cẩm chẳng để mắt.
Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, cô hà tất bận tâm.
Nếu còn ầm ĩ mãi dứt, cứ dây dưa buông, thì bóp c.h.ế.t cũng .
“Dư Gia Tích, chuyện gì khác thì cút !”
Thời Cẩm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Muốn cút? Không dễ .
Còn xem mấy em bên cạnh đồng ý .”
Dư Gia Tích vênh váo đó, rõ ràng là ý lấy tiền thì quyết rời .